Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 731 - Chương 741: Trùng Hợp Hay Là Đã Nắm Chắc Trong Lòng Bàn Tay?

Chương 741: Trùng hợp hay là đã nắm chắc trong lòng bàn tay?
 

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả mọi người thì nắm đấm của Hà Thiên Hải sắp đánh thẳng vào người Tần Dương, nhưng cơ thể của hắn ta lại đột nhiên lảo đảo một cách kỳ lạ.

Đúng vậy, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả mọi người thì hắn ta đang lảo đảo.

Nắm đấm của Hà Thiên Hải cũng bị chệch đi theo tư thế của hắn ta, đấm lệch qua bên cạnh cơ thể của Tần Dương. Cả người Hà Thiên Hải ngã xuống đất.

Lúc này, Tần Dương như thể vừa mất đi trọng tâm thì đã hồi phục trở lại. Hắn thúc cùi trỏ một cách nhanh gọn, hung hăng đánh lên đánh xuống, đánh thẳng vào xương bả vai của Hà Thiên Hải từ phía sau.

Cơ thể của Hà Thiên Hải như thể bị người ta đánh bằng búa một cách hung hăng từ phía sau lưng, nằm sấp bên dưới người của đối phương. Hắn ta vừa ngã xuống thì một chân của Tần Dương đã đạp tới.

Hà Thiên Hải dùng một tay chặn ngang lại, nhưng cái sự chống đỡ vội vàng ấy về căn bản không thể đỡ nổi phát đá vô cùng hung hãn kia của Tần Dương. Hà Thiên Hải chỉ cảm giác cánh tay hắn hình như muốn đứt gãy và bay theo cơ thể của hắn ra bên ngoài.

Chân đạp của Tần Dương hạ xuống đất, sau đó hắn đào một lớp đất bùn lên. Cả cơ thể Tần Dương giống như một mũi tên được bắn rời cây cung, đuổi về phía Hà Thiên Hải trong nháy mắt và lại đá một cước tới.

Cánh tay của Hà Thiên Hải vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng ngăn cản lại. Cước đá của Tần Dương cũng không hề dừng lại mà luồn qua phần thân dưới của Hà Thiên Hải như một con rắn. Mũi chân hắn phát lực hướng về phía bên trên.

Cơ thể của Hà Thiên Hải lập tức bay lên. Lúc này, động tác của Tần Dương đã rời khỏi tư thế một cách nhẹ nhàng, nhàn nhã. Hắn nghiêng người, khi cơ thể của Hà Thiên Hải rơi đúng ở độ cao thích hợp, Tần Dương liên nghiêng người đạp vào Hà Thiên Hải một cách hung hăng.

Hà Thiên Hải chẳng khác nào một quả bóng chày bị đánh, eo hắn bị gập lại và cả cơ thể bay ngược về sau, bay tới chừng bốn, năm mét mới ngã rầm xuống đất.

Cước đạp đó cực kỳ tàn nhẫn.

Sau khi Hà Thiên Hải ngã xuống đất thì hắn ta chẳng thể bò dậy như lúc nãy được nữa mà ôm lấy bụng, nằm cuộn tròn trên mặt đất. Thần sắc vô cùng đau khổ.

Tất cả đám đông đều ngẩn người ra.

Quả thật những điều vừa rồi xảy ra quá nhanh. Trước đó, Hà Thiên Hải liên tục đuổi đánh Tần Dương, đánh đến mức Tần Dương như thể không kịp trở tay, nhưng sao đột nhiên mọi thứ lại đảo ngược lại thế này?

Đầu óc của mọi người đều không hẹn mà gặp cùng nhớ lại sự lảo đảo kỳ lạ của Hà Thiên Hải khi nãy. Ánh mắt của tất cả mọi người cũng quét về vị trí mà lúc nãy hắn ta bị ngã.

Một cái hố rộng tầm hai mươi centimet, sâu tầm bảy, tám centimet hiện ra lẳng lặng trong mắt mọi người.

Trong thoáng chốc, ánh mắt của đám đông trở nên vô cùng kỳ lạ.

Hố đất à?

Lúc nãy, khi Hà Thiên Hải tấn công Tần Dương thì đạp ngay phải cái hố đất này nên cả cơ thể mới bị mất thăng bằng, ngã xuống đất và bị Tần Dương phản công?

Cái hố này nằm ở vị trí khá tối, nếu không nhìn kỹ thì đúng là không dễ nhìn thấy được. Hơn nữa rõ ràng là không phải được đào khi xúc tuyết mà là trận đối đầu của hai cao thủ Tiễn Bân và Trịnh Hải lúc trước đã tạo ra.

Vị trí rộng lớn như vậy sao mà Hà Thiên Hải lại cứ phải đạp vào cái hố đó chứ?

Trùng hợp đến vậy?

Hoặc có thể đây căn bản không phải là một sự trùng hợp?

Toàn bộ ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Dương.

Trước đó Tần Dương một mực tránh né, còn Hà Thiên Hải thì không ngừng đuổi theo. Cuộc chiến đấu giữa một người chạy một người đuổi cũng theo đó mà biến đổi theo và dần dần rời xa khỏi vị trí ban đầu. Tần Dương né tới đây thì hay sao lại không phải chạy nữa. Trùng hợp sao bị tấn công rồi mất đi trọng tâm, trùng hợp sao chuẩn bị sắp thất bại thì sau đó Hà Thiên Hải lại vừa hay bị trượt chân vào hố đất?

Nếu nói là trùng hợp thì đúng là không được lọt tai cho lắm. Nhưng nếu như nói mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của Tần Dương thì chẳng phải là hắn quá khủng khiếp hay sao.

Đối mặt với sự công kích mãnh liệt như vậy mà hắn vẫn có thể tính toán chính xác được mọi thứ, còn thiết kế cả cạm bẫy rồi khiến Hà Thiên Hải rơi vào cạm bẫy đó. Sau đó ra tay tấn công tơi bời.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tần Dương đi tới trước mặt Hà Thiên Hải. Hắn đưa chân ra dẫm lên người Hà Thiên Hải. Tần Dương không nói nhiều lời. Đầu mũi chân hắn dần dần phát lực.

Hà Thiên Hải cắn răng cố gắng chịu đựng nhưng mới có vài giây đã không chịu nổi nữa. Luồng sức mạnh từ ngực truyền tới càng lúc càng lớn khiến hắn ta không thở nổi. Giống như là một giây sau xương ngực của hắn sẽ bị đứt gãy ra vậy.

“Tôi thua rồi.”

Hà Thiên Hải thở hổn hển khẽ nói. Ánh mắt hắn ta tràn đầy sự không cam chịu.

Chân của Tần Dương không hề buông lỏng ra mà ngược lại còn dùng lực mạnh hơn vài phần. Hắn trả lời một cách hờ hững:

- Cậu nói gì, giọng nhỏ quá, tôi nghe không rõ…

Sắc mặt của Hà Thiên Hải đột nhiên biến thành màu gan heo. Trên khuôn mặt thoáng qua sự uất nhục.

Đương nhiên Hà Thiên Hải biết Tần Dương cố tình, nhưng hắn ta chẳng còn cách nào khác.

Nếu không lớn tiếng nhận thua thì e rằng xương cốt của hắn ta sẽ bị đạp gãy hết mất.

- Tôi nhận thua!

Hà Thiên Hải hô lớn lên, sau đó nhắm mắt lại một cách tủi nhục.

Lúc nãy hắn ta cứ tưởng chắc chắn mình sẽ thắng, sau đó liền chủ động khiêu khích Tần Dương, nhưng lại bị thua cuộc một cách dễ dàng như vậy sao?

Từ đầu đến cuối Tần Dương chỉ phản công có đúng một lần. Nhưng cũng là lần phản công hết sức thô bạo, và đã nện cho Hà Thiên Hải một trận…

Đây là một sự sỉ nhục!

Nhưng thất bại vẫn chưa được coi là điều sỉ nhục nhất, điều sỉ nhục hơn đó là việc cá cược của hắn ta và Tần Dương…

Tần Dương thu chân đang dẫm trên người HàThiên Hải lại, sau đó đứng lẳng lặng bên cạnh hắn ta.

- Đã thua rồi thì cậu hãy thực hiện điều mà chúng ta đã cá cược đi.

Hà Thiên Hải từ dưới đất bò dậy một cách chật vật. Hắn ta đưa tay xoa xoa ngực của mình, sắc mặt trông rất khó coi.

- Chuyện này có thể bỏ qua không, coi như là tôi nợ cậu một mối ân tình.

Tần Dương bỗng nhiên nở nụ cười.

- Nếu tôi thua thì sao? Tôi đưa ra yêu cầu như vậy, cậu có đồng ý không?

Hà Thiên Hải cắn răng, đương nhiên là sẽ không đồng ý!

Hắn ta đưa ra yêu cầu đó chẳng phải là muốn sau khi đánh bại Tần Dương thì sẽ khiến Tần Dương phải tự gọi mình là heo, khiến hắn mất mặt trước tất cả mọi người sao?

Sắc mặt Tần Dương trở nên lạnh lùng:

- Cậu còn không làm được thì tại sao phải yêu cầu tôi làm?

Hà Thiên Hải gằn giọng:

- Tôi tự nguyện trả giá bồi thường. Nếu như cậu hủy bỏ vụ cá cược lúc nãy thì tôi sẽ đưa cậu một trăm vạn tệ.

Tần Dương lạnh lùng đáp:

- Xin lỗi, mặc dù tôi không bằng được gia tộc giàu sang có nhiều tiền của các cậu nhưng tôi vẫn có đủ tiền để dùng, tôi không thiếu tiền.

Hà Thiên Hải nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Dương:

- Rốt cuộc cậu định như thế nào mới chịu buông tha cho tôi, đưa ra yêu cầu đi?

- Tôi không có điều kiện gì.

Tần Dương nói một cách lạnh lùng:

- Tự nguyện cá cược, tự nguyện nhận thua. Mọi người đã đưa ra cá cược thì cứ theo đó mà làm, thế nào, dưới ánh mắt của mọi người mà lại định bùng à?

Sắc mặt của Hà Trường Thuận xanh mét nhìn về phía này. Ông ta vốn định nói gì đó nhưng thấy Tần Dương từ chối Hà Thiên Hải một cách gọn lẹ như vậy nên ông ta quyết định ngậm miệng lại, không tự đi chuốc lấy nỗi nhục nhã kia.

Hà Thiên Hải quay đầu lại nhìn. Đám đông đang nhìn hắn ta. Trong đó có một vài ánh mắt vô cùng hả hê…

Hà Thiên Hải nghiến răng, nhắm mắt lại và ngẩng đầu lên.

- Tôi là heo!

- Tôi là heo!

- Tôi là heo!
Bình Luận (0)
Comment