Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 730 - Chương 740: Kìm Nén Đại Chiêu?

Chương 740: Kìm nén đại chiêu?
 

Toàn bộ mọi người mở to mắt nhìn Hà Thiên Hải một cách ngạc nhiên.

Tự gọi mình là heo trước mặt tất cả mọi người? Như vậy thì sẽ tổn thương biết bao?

Hà Thiên Hải tự tin về bản thân mình đến thế cơ à? Hắn ta tự tin rằng nhất định mình có thể thắng?

Ánh mắt của Hà Trường Thuận hơi biến đổi. Ông ta không ngờ Hà Thiên Hải đột nhiên là đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng lời đã nói ra rồi, nếu như bây giờ ông ta ngăn lại thì chẳng phải bằng với việc ông không có niềm tin vào Hà Thiên Hải sao? Chẳng phải là vẫn chưa đánh nhau mà ông đã tự vả vảo chính mặt mình?

Ánh mắt mọi người quét về phía Tần Dương. Họ muốn xem xem Tần Dương sẽ đối ứng như nào với sự khiêu khích kiêu ngạo một cách rõ ràng kia của Hà Thiên Hải.

Tần Dương hơi nhíu mày. Hắn không ngờ Hà Thiên Hải lại đưa ra yêu cầu như thế. Nhưng nghĩ tới thực lực của Hà Thiên Hải thì cùng lắm Tần Dương liều mạng một chút chứ thua thì chắc không thể thua được.

- Được, tôi đồng ý với cậu. Nếu như ai thua thì người đó sẽ đứng ở đây, trước mặt mọi người và hét thật to ba từ: “Tôi là heo!”

Hàn Phong thấy Tần Dương đồng ý thì khuôn mặt lập tức hiện ra sự lo lắng.

- Tần Dương, cố lên!

Tần Dương nhìn Hàn Phong cười cười. Thần sắc hắn bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chàm vào Hà Thiên Hải và yên lặng chờ đợi.

- Ha, cậu đã đồng ý thì trận đấu này trở nên đáng xem rồi.

- Đây là trận đấu cá cược bằng sự tôn nghiêm của mỗi người nên chắc hẳn cả hai bên sẽ đều cần phải liều mạng.

- Mấy người cảm thấy ai sẽ thắng? Một bên là nhân tài mới xuất hiện của nhà họ Hà, một bên là đệ tử Ẩn Môn. Hình như không hề đơn giản đâu.

- Tôi vẫn đánh giá cao Tần Dương hơn, dù sao cũng là đệ tử Ẩn Môn mà. Huống hồ chẳng phải lúc trước Tần Dương đã từng chiến đấu và đánh bại Tư Đồ Hương sao? Tư Đồ Hương là đệ tử của Lục Thiên Sinh, chắc sẽ không kém hơn Hà Thiên Hải đâu.

- Cũng chưa chắc. Mặc dù thực lực của Tư Đồ Hương không kém nhưng dù sao thì cô ấy cũng là phụ nữ. Về phương diện tố chất cơ thể vẫn thiệt thòi hơn một chút. Hà Thiên Phong đã chủ động đưa ra một cuộc cá cược khoa trương như vậy thì tôi nghĩ chắc là hắn ta có một vài sự nắm chắc nào đó.

- Ầy, bất luận ai thắng ai thua thì sau trận chiến đấu này nỗi oán hận giữa Tần Dương và Hà Thiên Hải, giữa Ẩn Môn và Hà gia sẽ càng thêm sâu đậm.

Đám người xung quanh xôn xao bàn tán. Nhưng những điều đó chẳng làm ảnh hưởng chút nào tới Tần Dương. Hắn cứ lẳng lặng đứng đó chờ đợi Hà Thiên Hải.

- Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!

Hà Thiên Phong văng ra một câu nói đầy sảng khoảng. Hắn ta cũng không nói thêm gì nữa mà thu sắc mặt lại, đưa mắt qua nhìn chằm chằm vào Tần Dương và bắt đầu triển khai tư thế.

Tần Dương hơi nghiêng người, tay trái đưa ra phía trước, mười đầu ngón tay từ từ duỗi ra nhằm về Hà Thiên Phong và ngoắc một cái.

Đồng tử của Hà Thiên Hải hơi co lại. Ngọn lửa giận dữ đột nhiên tăng thêm vài phần trong mắt. Hắn ta bộc phát lực ở bàn chân. Trong nháy mắt cả cơ thể của Hà Thiên Hải nhằm về phía Tần Dương chẳng khác nào một khối đạn pháo.

Tần Dương không hề đối chọi với Hà Thiên Hải mà hắn hơi lách người, bước chân nhẹ bẫng như thể một chiếc lông chim không có trọng lực. Cơ thể hắn né khỏi đòn va chạm của Hà Thiên Hải một cách nhẹ nhàng.

Hà Thiên Hải húc khuỷu tay, Tần Dương dùng cánh tay trái đỡ đòn. Cơ thể hắn lại lùi vể phía sau, vẫn không hề có ý định đối chọi với Hà Thiên Hải.

- Tần Dương đang làm gì vậy, du đấu à? Cậu ta định làm tiêu hao nhuệ khí và thể năng của Hà Thiên Hải trước sao?

- Tần Dương khôn giao đấu chính diện, lẽ nào là do thực lực bị khống chế nên không muốn liều mạng?

- Xem ra đúng là Hà Thiên Hải đang chiếm ưu thế đấy. Chỉ không biết là ưu thế này có thể dùy trì được tới cuối cùng hay không thôi.

- Đúng là nhìn thì Hà Thiên Hải đang chiếm ưu thế nhưng nhịp bước của Tần Dương rất nhẹ nhàng, linh hoạt. Những bước chuyện động giống như nước chảy mây trôi vậy. Hình như ngay cả Hà Thiên Hải cũng không khống chế được điều đó.

- E rằng trận chiến này sẽ đánh rất lâu đấy.

Hàn Phong cuộn chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn chằm chằm vào sân đấu. Hắn không cả chớp mắt, dường như sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ bỏ lỡ mất điều gì đó.

Kỷ Hồng Dương chau mày, ánh mắt chất chứa thoáng qua vài phần lo lắng.

Đương nhiên anh ta không hi vọng Tần Dương sẽ thua.

Kỷ Hồng Dương dẫn Tần Dương tới đây đơn giản là vì muốn kết nối với Tần Dương cũng như Ẩn Môn. Mặc dù mối quan hệ đó không phải dùng bây giờ nhưng chung quy là cũng vì muốn tăng khả năng cho bản thân mình.

Nếu Tần Dương thắng thì còn đỡ, coi như là giương cao sự uy phong của sư môn, nhưng nếu như Tần Dương thua thì sao?

Tần Dương được anh ta dẫn tới tham gia cuộc tụ tập lần này mà lại bị mất mặt. Có khi nào vì như vậy mà hắn cảm thấy khó chịu với mình không. Vì dù sao nếu như không phải mình đưa hắn tới đây thì những sự việc sau đó có xảy ra được không?

Hà Thiên Hải giống như một quả bom đang bay lượn và có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Hắn ta cứ đuôi theo Tần Dương, nhưng Tần Dương không hề giao đấu chính diện mà ngăn trái cản phải, né tránh khắp nơi khỏi sự tiến công của Hà Thiên Hải. Nhìn thì có vẻ hắn đang rất bị động, thậm chí còn có chút chật vật nữa.

Hà Thiên Hải tung một quyền ra, lớn tiếng chế nhạo:

- Tần Dương, gan của cậu nhỏ đến vậy cơ à? Đến ngay cả dũng khĩ đối đầu chính diện với tôi cũng không có sao? Lẽ nào người của Ân Môn các cậu đều như vậy, chỉ có thể ra tay sau lưng người khác?

Đương nhiên lời nói này của Hà Thiên Hải là muốn chọc giận Tần Dương, vì muốn Tần Dương đánh nhau với hắn ta. Và như vậy thì Hà Thiên Hải có thể sử dụng ưu thế về thực lực của mình để nghiền ép Tần Dương.

Ấy thế nhưng lời nói của hắn ta chẳng có tác dụng gì. Tần Dương cứ như thể chẳng nghe thấy mà tiếp tục né tránh sự tiến công của Hà Thiên Hải.

Hà Thiên Hải cũng chẳng có cách nào khác. Chiến đấu mà, người ta có bản lãnh chốn tránh thì đó là bản lĩnh của người ta. Có giỏi thì mày đuổi theo hoặc bám lấy người ta đi.

Hà Thiên Hải hét lên một tiếng, tốc độ của cơ thể càng được tăng nhanh hơn. Cả người hắn ta công kích càng mạnh hơn.

Rõ ràng là Tần Dương càng lúc càng trở nên chật vật dưới sự tấn công điên cuồng như bão tố của Hà Thiên Hải. Thần hình lanh lẹ trước đây của hắn hình như không duy trì được nữa mà trở nên hơi miễn cưỡng.

- Tần Dương sắp không ngăn được nữa à?

- Chưa chắc, có thể đó là cách chiến đấu của Tần Dương. Muốn biết thật sự có chống đỡ được hay không thì phải nhìn vào thực lực mà Tần Dương bạo phát ra. Là một đệ tử của Ẩn Môn không thể nào mà một chút đòn sát thủ cũng không có được.

- Đúng vậy. Nghe nói lần trước khi đánh bại Tư Đồ Hương cũng là do có một sự kích phát một trạng thái nào đó dẫn tới bạo phát thực lực mới đánh bại được Tư Đồ Hương. Lúc đó khi đánh xong hắn liền ngất tại chỗ ngay lập tức.

- Trước mắt bao nhiêu người, vừa nãy Tần Dương không hề dùng qua bất cứ thuốc gì, không biết cậu ta sẽ dùng cách gì để kích phát lực chiến đấu của bản thân.

- Sau mà tôi lại có cảm giác kỳ lạ thế nhỉ, cứ cảm thấy Tần Dương đang nín đại chiêu, kiểu như đã không ra tay thì thôi, một khi ra tay thì sẽ là những chiêu thức kinh người.

- Cậu tưởng đây là trò chơi chiến đấu à? Lại còn có thể nén giận, nén đại chiêu nữa.

Khi đám đông đang xôn xao bàn tán cũng là lúc Hà Thiên Hải đuổi đánh khiến Tần Dương dường như không kịp né tránh, cuối cùng hắn phải dùng cánh ta của mình để đỡ lấy một quyền đấm của Hà Thiên Hải. Cả cơ thể hắn lập tức bị đánh vặn vẹo qua một bên, cơ thể như bị mất đi trọng tâm vậy.

Đôi mắt của Hà Thiên Hải sáng lên. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Dương rồi xông cơ thể về phía trước. Một chiêu mã bộ trùng quyền rất đơn giản nhưng cực mạnh của hắn ta nhắm và đánh thẳng về phía Tần Dương.

Ánh mắt của tất cả mọi người đột nhiên mở to ra thêm hai phần, trong đôi mắt cũng hiện lên sự khiếp sợ.

Xong rồi, Tần Dương thua mất rồi.
Bình Luận (0)
Comment