Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 729 - Chương 739: Tôi Là Heo?

Chương 739: Tôi là heo?
 

Trên mặt tuyết, Tần Dương mở to mắt. Đôi mắt hắn ánh lên sự hào hứng.

Cuộc chiến đấu giữa những kẻ mạnh thuộc Đại Thành cảnh!

Nói ra thì đúng là sư phụ của Tần Dương là tu hành giả Đại Thành cảnh, nhưng hắn chưa từng chứng kiến sự đụng độ giữa những kẻ mạnh sở hữu Đại Thành cảnh bao giờ cả.

Tính ra một cách kỹ càng thì cũng có hai lần.

Một lần là Tần Dương bị Hắc Thủ số 6 bắt đi. Mạc Vũ phá cửa sổ xông vào cứu hắn và đối đầu với Số 6. Một lần là giao đấu với linh thị ở Nhật Bản. Chỉ có điều là cả hai lần này Mạc Vũ đều đánh bại đối thủ một cách hời hợt, căn bản thế lực giữa bọn họ chẳng phải ngang nhau. Dù đánh nhau rất kịch liệt nhưng thoáng một cái đã kết thúc, coi chẳng đã chút nào.

Hai người ở khu vực sân đấu đều có thực lực Đại Thành cảnh, hơn nữa thực lực giữa bọn họ cũng không chênh lệch nhiều. Họ vừa mới bắt đầu đánh thôi mà đã vô cùng kịch liệt rồi. Nội kình bắn túng tóe, cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện như ma quỷ.

Mặt đất rộng lớn phủ đẩy tuyết bị tách ra. Hai người đấu nhau một trận vô cùng hung ác trong phạm vi mấy trăm mét vuông.

- Đánh nhau ác liệt quá!

Hàn Phong nhìn cảnh tượng trước mặt không chớp mắt, khuôn mặt Hàn Phong tràn đầy sự kích động:

- Cảm giác hoàn toàn giống như đang liều mạng vậy.

Tần Dương nói nhỏ:

- Cậu không nghe thấy à, thù hận cộng thêm với vài tỷ tiền cá cược, không liều mạng được chắc?

Hàn Phong hỏi lại theo bản năng:

- Tần Dương, cậu cảm thấy ai sẽ thắng?

Tần Dương lắc đầu:

- Làm sao mà tôi biết được. Nhưng nhìn từ thế cục hiện tại thì hình như thực lực không cách biệt nhiều. Bất luận là ai thắng thì cũng sẽ thắng một cách chật vật, thảm hại lắm.

Kỷ Hồng Dương cũng nói nhỏ:

- Có vẻ như khả năng thắng của Trịnh Hải cao hơn một chút. Thực lực của ông ta hình như cao hơn của Tiễn Bân. Nhưng không đánh đến cuối cùng thì cũng không ai biết được.

Kỷ Hồng Dương vừa dứt lời thì xảy ra sự thay đổi trong trận đấu.

Tiễn Bân đột nhiên lao sát lên, đấm thẳng một quyền vào Trịnh Hải. Trịnh Hải bị đánh bay ra ngoài.

Khuôn mặt của Tiễn Bân đỏ bừng. Hắn ta lao lên. Cơ thể của Trịnh Hải rơi xuống đất, vừa mới bò dậy thì Tiễn Bân đã xuất hiện ngay bên cạnh và hung hăng đá bay Trịnh Hải một lần nữa.

Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ âm thanh của xương cốt bị gãy giòn vang. Ai nấy đều mở to mắt, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.

Thế là kết thúc rồi à?

Tiễn Bân xông lên một lần nữa, một quyền của hắn ta phá vỡ sự phòng ngự của Trịnh Hải, sau đó Tiễn Bân dùng chân đạp rồi dí đầu Trịnh Hải xuống đất.

Trận đấu đã kết thúc.

Trịnh Hải nằm trên đất. Khuôn mặt lộ rõ vẻ không dám tin. Anh ta mở to mắt, nói bằng giọng khàn khàn:

- Cậu đã uống thuốc bộc phát thực lực!

Tiễn Bân thu chân lại một cách lạnh lùng:

- Đúng vậy. Lúc nãy, trước khi ra khỏi của, tôi đã uống thuốc.

Khuôn mặt của Trịnh Hải lộ ra vẻ tiếc nuối. Đúng là thực lực của anh ta cao hơn của Tiễn Bân một chút, nhưng thật không dễ dàng nếu như Trịnh Hải muốn chiến thắng Tiễn Bân. Vậy nên anh ta không ngờ rằng Tiễn Bân lại quyết đoán đến mức đã trực tiếp dùng thuốc khi trận đấu mới vừa bắt đầu.

Đây rõ ràng là đang liều mạng!

- Rõ ràng là Lão Tiễn đang liều mạng. Tự nhiên lại đi dùng thuốc, mà không biết là đã cắn cái thứ thuốc gì?

- Chiến thuật thắng lợi hoàn toàn. Thực lực của hai người tương đương nhau. Nếu như Tiễn Bân không lén lút dùng thuốc trước đó thì đợi đến khi lâm trận, chắc chắn Tiễn Bân không phải là đối thủ của Trịnh Hải. Rõ ràng là hắn ta đã ra tay khi đối phương không đề phòng.

- Chính xác, Trịnh Hải bất cẩn quá.

- Chiêu này của Tiễn Bân chơi quá đẹp. Ra tay trước, lẳng lặng dùng thuốc kích thích bột phát thực lực. Dù sao thì tác dụng của thuốc cũng cần một khoảng thời gian mới có thể phát huy, hắn ta đợi sau khi thực lực bột phát sẽ công kích kẻ địch một cách đột ngột.

- Vừa rồi Trịnh Hải còn đinh ninh là mình thắng chắc đấy, không ngờ lại bị Tiễn Bân bật ngược lại. Đúng là hơi bẽ mặt.

Đám đông bàn tán xôn xao. Sắc mặt của Trịnh Hải tái mét. Nhưng thua là thua, bất luận có làm thế nào thì cuối cùng anh ta cũng đã thua.

Hàn Phong nhìn cảnh tượng đó một cách khiếp đảm:

- Đấy coi như là lấy yếu thắng mạnh sao?

Sắc mặt Tần Dương bình tĩnh, hắn không thấy quá giật mình với kết quả này:

- Đúng vậy. Vì chiến tháng, bất luận thi triển thủ đoạn gì thì cũng đều hết sức bình thường. Dù sao nếu như đây không phải là một trận đấu, mà là một trận chiến sinh tử thì có lẽ Trịnh Hải, người vốn nắm chắc phần thắng trong tay đã chết lâu rồi.

Kỷ Hồng Dương quay đầu lại nhìn Tần Dương. Đôi mắt ánh lên sự kinh ngạc.

- Đúng vậy, được làm vua thua làm giặc. Thực ra câu này không đề cập tới, quyền phát ngôn hoàn toàn thuộc về kẻ thắng cuộc. Chỉ có điều Tiễn Bân có chút chiến thuật cộng thêm sự liều mạng nên thắng cũng rất quang minh chính đại. Chuyện này vốn chẳng có gì để lên án cả.

Đương nhiên không có cách nào lên án được. Vì chiến thắng mà liều mạng kích phát tiềm lực thì có gì là sai sao?

Trận chiến thứ hai nhanh chóng bắt đầu. Chỉ có điều trận này không kịch liệt như trận trước nữa. Bởi vỉ hai người tham gia thi đấu chỉ sở hữu thực lực ở mức độ Tiểu thành cảnh trung thập ngũ khiếu huyệt. Hơn nữa số tiền đặt cược cũng không khủng khiếp lắm. Mặc dù hai người đó vẫn đánh nhau một cách ác liệt nhưng từ góc độ về sự thưởng thức và đã mắt thì kém hơn rất nhiều.

Trận thứ hai lại đánh khá lâu. Cuối cùng thì trận chiến kết thúc khi một bên bị đánh gãy một cánh tay.

Mọi người vừa thảo luận trận đấu vừa quét mắt qua nhìn khuôn mặt của Tần Dương, hoặc là quay đầu sang nhìn Hà Trường Thuận ở một góc khác.

Hà Trường Thuận không hề khiến đám đông phải thất vọng. Ông đựng dậy đi tới cạnh sân đấu, cao giọng nói:

- Tần Dương, đệ tử Hà Thiên Hải của Hà gia tôi muốn khiêu chiến với cậu, cậu có dám tiếp chiêu?

Tần Dương không nói gì mà đứng thẳng dậy:

- Thoải mái mà tới thôi.

Rõ ràng là Hà Trường Thuận muốn mượn việc đánh bại mình để làm nhục sư phụ, nhằm xả nỗi oán giận mà ông ta bị Mạc Vũ từ chối trước đây.

Thực lực của Tư Đồ Hương là trung nhị thập nhị khiếu huyệt, Tần Dương cũng đã đánh gục cô ấy. Hà Thiên Phong làm gì có được sức chiến đấu như Tư Đồ Hương.

Hoặc có thể là Hà Thiên Hải và Tư Đồ Hương có tiêu chuẩn thực lực không khác nhau là mấy nhưng thực lực có giống nhau thì sức chiến đấu trong quá trình đánh nhau là hoàn toàn không giống.

Tác phong chiến đấu của Tư Đồ Hương vô cùng hung ác. Cô đã thâm nhập vào bóng tối ở đất Nhật Bản, trải qua việc giết chóc. Sức chiến đấu của cô rất mạnh. Bất luận là chiến đấu thật thì khả năng ứng biến và sự tàn nhẫn đều là những thứ mà các tu hành giả thông thường không thể bằng được. Có thể tên Hà Thiên Hải này xuất thân danh môn nhưng chắc hẳn sẽ không có những trải nghiệm như Tư Đồ Hương rồi.

Tần Dương còn có thể đánh bại cả Tư Đồ Hương khi cô đã dùng thuốc chứ đừng nói đến Hà Thiên Hải.

Cậu đã muốn hạ nhục tôi thì đừng trách tôi sẽ hạ nhục cậu.

Hà Trường Thuận nhìn thấy Tần Dương đồng ý một cách sảng khoái thì trong đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc. Ông ta vốn nghĩ phải dùng đến ít ngôn từ kích bác, dồn ép để Tần Dương phải xuất chiến cơ.

Hà Thiên Hải đứng bên cạnh Hà Trường Thuận. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Tần Dương đang đứng phía đối diện mà sục sôi ý chí chiến đấu.

Hà Trường Thuận khẽ dặn dò:

- Cẩn thận một chút. Nó đã từng đánh bại đệ tử của Lục Thiên Sinh đấy.

Hà Thiên Hải cười ha ha, vẻ mặt rất tự tin:

- Đánh bại một cô gái thì có gì mà đắc ý. Yên tâm đi, con nhất định sẽ thắng.

Lúc này Tần Dương đã nhanh chóng đi vào giữa sân thi đấu và đang im lặng chờ đợi Hà Thiên Hải.

Hà Thiên Hải đi tới đối diện với Tần Dương. Hắn ta bỗng nhiên khẽ cười:

- Chúng ta cứ thế đánh nhau à? Chẳng lẽ lại không treo chút giải thưởng gì đó sao?

Tần Dương hỏi bằng giọng bình tĩnh:

- Cậu định treo giải thường gì?

Hà Thiên Hải hơi hất cằm lên:

- Cược tiền hay gì gì đó thì cũng không có ý nghĩa lắm. Hay là trong chúng ta ai mà thua thì sẽ hét thật to ba từ: “Tôi là heo”, thế nào?
Bình Luận (0)
Comment