Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 728 - Chương 738: Danh Lợi

Chương 738: Danh lợi
 

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Biên: Lăng Tuyết Cầm

TruyenGG

Tần Dương ngồi xem toàn bộ quá trình của buổi đấu giá mà không hề kêu giá một lần nào.

Mặc dù trong những món đồ đấu giá này có mấy thứ Tần Dương đúng là rất có hứng thú, cũng có chút tác dụng đối với Tần Dương. Nhưng Tần Dương vẫn không kêu giá. Không ngoại lệ, những món đồ này món nào cũng được kêu giá rất cao.

Cũng không phải Tần Dương không có tiền đấu giá, chỉ là những món đồ này cũng không cần thiết đến mức nhất định phải có. Những thứ mà Tần Dương tu hành cần có thì bên phía sư phụ đều đã chuẩn bị kỹ càng rồi. Căn bản không cần hắn phải lo, cái cần chỉ là cố gắng tu hành thôi.

Kỷ Hồng Dương đi đến bên Tần Dương, cười nói:

- Sao chẳng thấy cậu kêu giá lần nào thế, không có món nào ưng ý hả?

Tần Dương cười nói:

- Cũng không có gì cần thiết quá lắm, hơn nữa đắt quá, mua không nổi.

- Ha ha. Cậu nói câu này là hơi khiêm tốn rồi đó.

Kỷ Hồng Dương mỉm cười nói:

- Trước chưa nói đến Ẩn Môn các cậu cả ngàn năm tích lũy, giàu có như một quốc gia. Chỉ tính riêng cậu thôi, không phải bây giờ cũng là ông chủ của một công ty mà một ngày thu cả đấu vàng sao?

Tần Dương cười nói:

- Tích lũy quả thực không ít, nhưng đều bị sư phụ tôi phân tán đi gần hết rồi. Cũng không còn bao nhiêu đồ tốt nữa. Về phần công ty đó của tôi thì có lẽ đối với người bình thường mà nói đúng là kiếm không ít tiền, nhưng so với các cậu ở đây lại chỉ là sông nhỏ gặp đại dương thôi, lợi nhuận 1 năm sợ còn chưa đủ để kêu 2 món đồ ở đây nữa.

Kỷ Hồng Dương hiếu kỳ hỏi:

- Phân tán đi gần hết?

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, sư phụ tôi nói những thứ này giữ lại cũng không có tác dụng gì, không bằng để nó phát huy giá trị mà nó có. Nên âm thầm cái nào tặng thì tặng, bán thì bán, tiền bán được lại quyên cho những người cần...

Trong ánh mắt Kỷ Hồng Dương rõ ràng có mấy phần cả kinh. Chỉ là chợt đưa ngón cái lên:

- Mạc tiên sinh thật đúng là nhà từ thiện lớn, làm việc tốt mà không ồn ào.

Tần Dương mỉm cười:

- Sư phụ tôi đã nói chuyện này chỉ là thuận tâm ý mà làm thôi. Dù sao thứ chúng tôi truyền lại là bản lĩnh, là 1 loại tinh thần, chứ không phải bao nhiêu của cải.

- Câu này đúng là đáng khâm phục mà!

Kỷ Hồng Dương thở dài nói:

- Rất nhiều môn phái hay gia tộc có thể là do nhân khẩu thưa thớt, rồi cuối cùng biến mất trong dòng sông lịch sử. Còn Ẩn Môn vẫn luôn là nhất mạch đơn truyền vậy mà hình thức truyền đời này vẫn truyền được ngàn năm không hề đứt đoạn, có thể thấy được sự thần kỳ xuất chúng trong đó.

Hàn Phong ở bên cạnh nghe Tần Dương nói, cũng rất sùng bái, ánh mắt đầy nhiệt huyết.

Mặc dù tuổi của Tần Dương còn nhỏ hơn Hàn Phong một ít, nhưng lúc Hàn Phong nhìn Tần Dương lại đầy sự khâm phục.

- Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm chiều, cậu phải ăn no một chút đấy. Tối đoán tối nay tám đến chín phần Hà Trường Thuận sẽ tới gây hấn với cậu, chỉ sợ lần này không dễ trốn đâu.

Tần Dương cười nói:

- Những buổi tụ hội của mọi người trước đây có chuyện tương tự như vậy không?

Kỷ Hồng Dương cười nói:

- Sao lại không có, mỗi lần tụ hội đều có hết. Theo như tôi biết thì hôm nay ít nhất đã có hai cặp đối thủ ở đây chuẩn bị dùng hình thức giao đấu để giải quyết các tranh chấp. Nếu như trận giao đấu của cậu mà cũng được tính thì ít nhất đã có ba trận giao đấu rồi.

Tần Dương tỏ ra hơi kinh ngạc:

- Buổi tụ hội của mọi người còn quản cả ân oán cá nhân nữa à?

Kỷ Hồng Dương cười giải thích nói:

- Cái này cũng không hẳn là quản. Chẳng qua là họ muốn giải quyết tranh chấp ở trước mặt mọi người. Dù sao thì ở đây có nhiều người như vậy, cũng là một sự chứng kiến, nếu bên thua muốn chơi xấu, có thể sẽ bị mọi người bẻ cột sống.

Hàn Phong hiếu kỳ hỏi:

- Bọn họ giao đấu với nhau đều mang theo tiền đặt cược sao?

- Đương nhiên, mục đích của cuộc đấu mặc nhiên là vì thể diện, để giành một cơ hội xả giận. Nhưng thời buổi này ai mà chẳng muốn có thêm chút lợi ích thực tế chứ?

Tần Dương nghĩ lại lúc trước mình và Lý Khải tranh đấu, Hạ gia cũng đã đặt cược 1 tòa nhà thương mại trị giá tới năm tỷ. Đây chẳng phải cũng là cùng một đạo lý sao?

Các trận đấu của những người tu hành, mặc dù là tranh đấu bằng vũ lực, nhưng để tranh giành cái gì?

Danh lợi!

Tần Dương cười nói:

- Tôi làm gì có của cải dư giả, không thể so với những đại phú hào như các anh được. Tôi làm gì có gì để mà cược chứ.

Kỷ Hồng Dương cười cười, không nói thêm về vấn đề này nữa.

Cả ba người cùng đi ăn cơm. Lúc quay lại hội trường, ánh mắt của mọi người nhìn Tần Dương có phần hơi khác.

Tần Dương đưa mắt đảo một vòng, liền nhìn thấy Hà Trường Thuận và Hà Thiên Hải đang ngồi ở một góc trong hội trường. Cả hai người đều nhìn Tần Dương với vẻ gây hấn, trong ánh mắt đầy sự thù hận.

Tần Dương ngồi xuống cạnh một chiếc bàn, cười nói:

- Nếu thật sự muốn khiêu chiến thì phải đánh như thế nào. Chắc không phải sẽ đánh ở đây chứ. Đánh xong một trận chỉ sợ là cả căn phòng này nát hết.

- Đương nhiên là không đánh ở chỗ này.

Kỷ Hồng Dương chỉ ra bên ngoài, cười nói:

- Bên ngoài rộng như vậy, chỉ cần cào lớp tuyết trên bề mặt cho lộ ra mặt đất phía dưới là được rồi.

Tần Dương liếc mắt về phía bên ngoài:

- Hình như sắp có tuyết rơi rồi đấy.

Kỷ Hồng Dương cười nói:

- Bất kể là nền tuyết hay là mặt đất bằng phẳng, chỉ cần điều kiện đối cả hai đều giống như nhau thì là công bằng rồi. Khi thực sự phải đối đầu, ai còn nghĩ tới điều kiện là gì nữa chứ?

Hơi dừng lại một chút, Kỷ Hồng Dương tựa hồ có chút lo lắng hỏi:

- Một lát nữa nếu có giao đấu, cậu hãy để ý dưới chân một chút, giao đấu trên mặt tuyết không giống với trên đất bằng đâu.

Tần Dương cười cười:

- Cảm ơn đã nhắc nhở.

Những người đến buổi tụ hội cũng càng lúc càng nhiều. Tất cả những người tham gia buổi tụ hội hầu như đã đến đông đủ. Cuối cùng thì một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo như Tôn Trung Sơn đứng lên.

- Tiền Bân, nhân cơ hội này ở trước mặt mọi người, món nợ của hai gia đình chúng ta cũng nên tính toán cho rõ ràng rồi đấy nhỉ?

Một người đàn ông trung niên dáng vẻ khôi ngô gần bốn mươi tuổi từ một đám đông gần đó đứng dậy, giọng nói lạnh lùng:

- Tôi sợ ông chắc, đánh thì đánh!

Rõ ràng hai phe đã sớm thương lượng qua việc này, chỉ còn đợi đến lúc này để giải quyết nữa thôi, nên cũng ai không nói nhiều.

Ở trước mặt tất cả mọi người hai bên giơ ra giao ước. Sau đó hai bên cùng tự ký tên mình vào rồi điểm chỉ tay.

- Tiền Bân, cả hai người đều cùng ký giao ước, rốt cuộc là cược cái gì vậy?

Người hỏi Tiền Bân đó là một người đàn ông trung niên đang tiện tay lấy ra một tờ khăn giấy để lau vết mực in dấu trên tay. Quay đầu lại trầm giọng nói:

- Tôi đã đặt cược 15% cổ phần Công ty Hằng Thông của tôi, ông ta đặt cược 20% cổ phần Nhất Phẩm Tiên.

Nhìn mặt của nười đàn ông gặng hỏi đó hiển nhiên là mấy người họ đều quen biết nhau, giật mình trợn to hai mắt:

- Hai người các ngươi rốt cuộc là tại sao lại trở mặt vậy, cược lớn đến thế? 15% cổ phần Công Ty Hằng Thông, chí ít cũng phải mấy tỷ đó.

Tiền Bân hừ mọt tiếng nói:

- Đâm sau lưng Tiền gia một đao, hại Tiền gia chúng tôi tổn thất lớn, chuyện này chỉ có thể dùng cách này để giải quyết.

Đối thủ của Tiền Bân cười lạnh nói:

- Thương trường cạnh tranh, mỗi người phải tự dựa vào thủ đoạn của mình. Thắng làm vua thua làm giặc, ông thế là không chịu nổi chuyện thua chứ gì?

Tiền Bân tức giận nhìn chằm chằm vào đối thủ của hắn:

- Đừng phí lời, chúng ta so tài xem ai có bản lĩnh thực sự!

Đối thủ của Tiền Bân cũng không sợ hắn, lạnh lùng nói:

- Nếu như bản thân ông nghĩ không thông, muốn tặng tiền cho tôi. Vậy thì tôi đây cũng không khách khí nữa Mọi người ở đây có thể làm chứng, đây là do ông tự nguyện!

Tiền Bân sải bước ra ngoài:

- Tới đi!
Bình Luận (0)
Comment