Chương 737: Tôi thấy mình là một tên tu hành dỏm
Trong căn phòng họp rộng rãi, Tần Dương cùng Hàn Phong hai người ngồi ở vị trí xếp phía sau, nghe người phía trước cầm micro nói, ánh mắt có hơi ngạc nhiên.
Lần đầu tiên Tần Dương cảm thấy thì ra thế giới của người tu hành cũng không là khác mấy so với thế giới của người bình thường.
70 đến 80 người tu hành ngồi trong một căn phòng, phía trước có một võ đài, trên võ đài bày một cái bàn họp, năm uỷ viên của hội ngồi trên võ đài tổ chức cuộc hội nghị lần này. Kỷ Hồng Dương cũng ở trên đó, hắn đại điện cho Kỷ gia.
Uỷ viên chủ tịch hội cầm bản thảo phát biểu một hồi dài, nội dung bài phát biểu này bao gồm những chuyện xảy ra trong giới tu hành từ sau kỳ họp trước cho đến bây giờ, đây hẳn là một báo cáo tổng hợp các tin tức đã qua xử lý, xem như có liên hệ với nhau.
Những tin tức kỳ lạ này, loại nào cũng có. Thí dụ như ai xảy ra tranh chấp với ai, ở đâu, làm cho ai bị trọng thương, ở đâu xuất hiện linh dược ngàn năm, người nào trong gia tộc nào lại đột phá cảnh giới nâng cao thực lực vân vân, đại loại như thế.
Mặc dù trong lòng Tần Dương cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn nghe rất say sưa.
Hàn Phong ngồi bên cạnh Tần Dương, vẫn đang mở điện thoại, hóa ra là đang ghi âm, xem ra hắn càng chú tâm hơn so với Tần Dương, muốn ghi âm để khi về còn nghe lại.
Sau khi bài phát biểu ở trên kết thúc thì là thời gian tự do phát biểu. Ai muốn nói gì cũng đều có thể lên nói, mỗi người có thời gian là 3 phút.
Người lên nói cũng không nhiều, phần lớn những người này đều mong muốn tìm được sự giúp đỡ nào đó. Ví dụ như ai tu hành gặp phải khó khăn gì đó, ai cần loại dược liệu nào đó.. v.. v.. Những người ở đây phần lớn đầu quen biết lẫn nhau, cũng không cần nhiều lời, chỉ đơn giản là nói lên những khẩn cầu của mình. Nếu như ai có cách giải quyết, sẽ tự mình liên hệ riêng.
Hội nghị kết thúc rất nhanh, tiếp theo là tới phiên đấu giá.
Hai người đẹp mặc sườn xám bưng vật phẩm đấu giá thứ nhất lên đài. Kỷ Hồng Dương đảm nhận vai trò làm nhà đấu giá, cầm một cái búa gỗ đứng ở bục, bắt đầu giới thiệu vật phẩm đấu giá.
- Món vật phẩm đấu giá thứ nhất là một viên Phá Huyệt Đan do Thế gia và Trần gia chế luyện ra. Tác dụng của viên Phá Huyệt Đan này chắc chắn tất cả mọi người đều đã biết. Tôi cũng không dài dòng giới thiệu nữa, nói đơn giản là trợ giúp phá huyệt được một lần. Không kể là nhập môn cảnh giới tiến vào tiểu thành cảnh giới, hay tiểu thành cảnh giới tiến vào đại thành cảnh cũng vậy, đều có thể dùng được. Nhưng một đời người chỉ có thể dùng 1 lần, nên bản thân phải thận trọng lựa chọn thời gian mà dùng. Giá quy định 100 vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 20 vạn, bây giờ đấu giá bắt đầu.
Lời Kỷ Hồng Dương vừa dứt, phía dưới liền có người nhấc tay.
- 100 vạn.
- 120 vạn!
- 150 vạn!
- 200 vạn!
...
Giá cả nhanh chóng vút lên, rất nhanh đã đạt đến 300 vạn, mà người tiếp tục đấu giá vẫn còn không ít.
Hàn Phong hâm mộ nhìn thoáng qua viên Phá Huyệt Đan trên đài, quay đầu thấp giọng hỏi:
- Tần Dương, sao cậu không kêu giá vậy, viên Phá Huyệt Đan này không có tác dụng với cậu sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, tôi đã dùng Phá Huyệt Đan một lần rồi, là dùng lúc tiến vào tiểu thành cảnh.
Hàn Phong ah xong 1 tiếng, có chút kỳ quái hỏi:
- Tại sao cậu lại dùng nó sớm như thế, sao không đợi đến lúc đột phá đại thành cảnh rồi dùng vậy?
Tần Dương giải thích nói:
- Lúc ấy tôi và người ta đang trong giai đoạn chiến đấu sinh tử, nên không dám đợi, dù sao nhập môn cảnh kém quá nhiều so với tiểu thành cảnh. Chuyện về sau đợi về sau tính, làm gì thì cũng phải giải quyết chuyện trước mắt đã mới được chứ.
Hàn Phong nhìn bảng giá vẫn còn liên tục tăng, âm thầm chặc lưỡi nói:
- Giá cao thật đấy, cậu cảm thấy có thể đấu tới giá bao nhiêu ?
Ánh mắt Tần Dương nhìn lướt qua những người vẫn không ngừng nhấc tay đấu giá kia, mỉm cười nói:
- Kiểu gì cũng phải kêu tới giá hơn ngàn vạn, dù sao ở một chừng mực nào đó mà nói thì 1 viên Phá Huyệt Đan có thể tạo nên một cao thủ đại thành cảnh, nên giá trị của viên Phá Huyệt Đan này đương nhiên là không thấp. Huống gì những gia tộc đến tham dự ở đây không thiếu nhất chính là tiền. Hơn nữa người tu hành trong nhà cũng nhiều, nếu trong nhà có hàng dự trữ thì những thứ giống như thế này không bao giờ chê là nhiều cả.
Hàn Phong gật đầu nói:
- Ừ, cậu nói có lý.
Quả nhiên đúng như Tần Dương dự đoán, giá cả cứ thế leo lên, cuối cùng chắc chắn nịch qua mốc 1000 vạn, ngã giá thành công ở mốc 1500 vạn.
Hàn Phong nhìn Kỷ Hồng Dương đập búa xuống, sợ hãi than:
- 1500 vạn, cái này đúng thật không phải người bình thường nào có thể mua được, người có thể mua được kiểu gì ít nhất cũng phải là đại gia tỷ phú.
Tần Dương cười nói:
- Mới 1500 vạn, thật sự cũng không đắt lắm. Dù sao thì lúc làm cho người ta tiến vào đại thành cảnh, cả cơ thể sẽ như được cải tạo lại một lần nữa, tố chất của cơ thể sẽ trở nên càng tốt hơn. Không kể đến việc có thể trở nên lợi hại hơn bao nhiêu. Mà đến cả tuổi thọ cũng sẽ được kéo dài lên rất nhiều. Đây không phải là chuyện tăng thực lực lên không thôi mà hơn thế nữa là mua thêm mạng sống đó, riêng cái đó dùng tiền thì có thể có thể tính được sao?
Hàn Phong chớp chớp mắt nói:
- Nói như vậy, 1500 vạn này chẳng phải là rẻ rồi sao?
Tần Dương thấp giọng cười nói:
- Rẻ hay không cũng phải nhìn thị trường cung cấp. Dù sao đã có người có thể luyện ra được Phá Huyệt Đan, thì giá cả tự nhiên cũng có hạn chế. Nếu như thứ này không ai có thể luyện ra được, dùng một viên mất một viên thì đừng nói 1500 vạn, tôi đoán dù 1 tỷ vạn cũng có người giành giật nhau đó.
Hàn Phong hiếu kỳ hỏi:
- Vậy Trần gia luyện ra Phá Huyệt Đan đó chẳng phải là giàu sụ rồi sao?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên, nhưng thành phần dược liệu để bọn họ chế ra cũng vô cùng quý hiếm và đắt đỏ. Tiền vốn để luyện cũng cao, lợi nhuận mặc dù cao, nhưng cũng không đến mức đáng sợ như vậy.
Khi cả hai đang nói, thì ở trên cũng đã bày ra vật phẩm đấu giá thứ hai. Là một củ sâm núi, chỉ là nếu nhìn bộ rễ đó thôi thì e rằng tuổi của củ sâm này chắc phải từ trăm năm trở lên.
- Món vật phẩm đấu giá thứ hai, sâm núi 200 năm. Um! Có giấy chứng nhận kiểm định, cái này thì lại càng không cần phải giới thiệu, giá sàn vẫn là 100 vạn, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 20 vạn.
Tần Dương và Hàn Phong cả hai cứ ngồi ở dưới khán đài nhìn từng món lại từng món vật phẩm đấu giá được bày ra sau đó được người ta trả giá cao mua đi. Trong số những vật phẩm đấu giá này có những thứ dùng cho người tu hành, cũng có những loại xa xỉ phẩm dạng như sâm núi mà người bình thường cũng có thể dùng. Những vật phẩm bán đấu giá này dù là ai dùng, thì cũng chỉ có một điểm chung đó chính là đắt.
Hàn Phong nhìn cả quá trình bảy tám món vật phẩm liên tục được đưa ra bán đấu giá, cả cơ thể giống như bị đả kích, vẻ mặt lộ ra phần ủ rũ.
- Nghèo khó đã hoàn toàn hạn chế đi sức tưởng tượng của tôi. Chẳng lẽ đây mới là thế giới của người tu hành sao, tôi cảm thấy tôi đúng là một người tu hành dỏm...
Tần Dương bị câu nói này của Hàn Phong chọc cười, có điều hắn nói cũng không có sai.
“Nghèo không luyện võ, giàu không đọc sách” đây là một câu tục ngữ được lưu truyền từ xưa đến nay, luyện võ tốn tiền, tu hành càng tốn tiền!
Lúc Mạc Vũ nhận Tần Dương làm đệ tử thì Tần Dương cũng đã 7 tuổi. So với các gia tộc tu hành thì đã là muộn rồi. Hơn nữa thứ mà Tần Dương phải học lại quá nhiều, tinh lực phân tán nhiều chỗ. Nếu không phải là Mạc Vũ dùng đến các loại phương pháp đặc thù cùng với hàng đống các loại đơn dược đắt đỏ cho Tần Dương thì thực lực của Tần Dương căn bản không thể đạt được trình độ như bây giờ.
Nghèo mà tu hành, đúng là khó thật.