Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 726 - Chương 736: Người Nghèo Chí Cũng Không Lớn

Chương 736: Người nghèo chí cũng không lớn
 

Sau bữa trưa lại có người chủ động tiến tới làm quen với Tần Dương. Hàn huyên một lúc, trong tay Tần Dương đã cầm thêm một xấp danh thiếp.

- Xin chào! Tôi là Hàn Phong đến từ Hòa Bắc, Thương Chu.

Khi Tần Dương đang ngồi xem xấp danh thiếp trong tay mình, một giọng nói chợt vang lên bên tai hắn.

Tần Dương ngước mắt, nhìn thấty một thanh niên trông có vẻ thanh nhã đứng trước mặt mình. Vẻ mặt anh ta có hơi mất tự nhiên, trông rõ là rụt rè hướng nội.

Tần Dương đứng dậy, mỉm cười chìa tay:

- Xin chào, Hàn tiên sinh.

Hàn Phong có vẻ lo lắng:

- Tần tiên sinh, anh gọi tên tôi là được rồi. Tôi không phải gia tộc danh môn gì cả, tôi chỉ là một kẻ làm công ăn lương bình thường mà thôi. Lần này tôi đến đây cũng là muốn va chạm một chút với xã hội.

Tần Dương nhìn cậu thanh niên thanh nhã này từ đầu đến chân. Nhìn bề ngoài khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, dáng người thanh tú, da dẻ trắng ngần. Dường như anh ta đang rất thấp thỏm.

- Chúng ta cũng cỡ tuổi nhau, đều gọi bằng tên thôi nhé. Tôi cũng giống như anh, đến đây để va chạm một chút. Trước kia tôi còn không biết đến giới này.

Tần Dương cười một cách hòa nhã, sau đó chỉ sang ghế bên cạnh nói:

- Anh ngồi xuống nói chuyện này.

Hàn Phong ngồi xuống chỗ đối diện với Tần Dương, tay hơi căng thẳng nắm chặt thành quyền, có vẻ như không biết nên nói cái gì. Anh ta do dự vài giây mới lấy được dũng khí:

- Tôi nghe sư phụ bảo Ẩn Môn của các anh từ xưa đến nay đều rất lợi hại. Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền. Mỗi một đời truyền nhân của Ẩn Môn đều là nhân vật vô cùng đáng nể. Tôi vẫn luôn sùng bái các anh, hôm nay được gặp anh thật sự rất vui.

Tần Dương nhìn vẻ căng thẳng của Hàn Phong thật giống như nhìn thấy chính mình khi sùng bái thần tượng vậy. Hắn không khỏi bật cười:

- Anh không phải căng thẳng, mọi người đều là người tu hành, không có gì khác biệt. Lại nói, tôi chỉ là cảnh giới Tiểu Thành, chẳng mấy lợi hại. Ở nơi này người lợi hại hơn tôi còn rất nhiều.

Hàn Phong lắc đầu:

- Nhưng những người nọ so với anh đều lớn tuổi hơn rất nhiều. Đợi khi anh ở vào độ tuổi của họ thì thực lực của anh đã vượt xa đáng kể rồi.

Tần Dương nhớ đến lời giới thiệu bản thân của Hàn Phong mới rồi, trên mặt không khỏi nở nụ cười:

- Anh là người Hòa Bắc, Thương Chu?

Hàn Phong "ừ" một tiếng:

- Phải, tôi sinh ra lớn lên ở Thương Chu. Nhưng tôi học đại học ở thủ đô, sau đó ở lại thủ đô làm việc...

Tần Dương chớp chớp mắt:

- Anh biết nhà họ La ở Thương Chu chứ? Hình như là một thế gia tu hành giả?

- Tôi biết!

Hàn Phong không hề do dự đáp lại:

- Nhà họ La là một gia tộc tu hành giả vô cùng nổi danh ở Thương Chu. Không chỉ tu hành giả trong gia tộc có thực lực cường đại mà nhà họ La còn có tiền có quyền. Tính ra nhà họ La là nhà giàu quyền quý bậc nhất ở Thương Chu… Tần Dương, anh cũng biết nhà họ La sao?

Tần Dương cười cười:

- Ừ, tôi có nghe qua, thuận miệng hỏi một chút. Phải rồi! Hiện giờ cũng sắp sang năm mới rồi, sao anh còn chưa trở về đón năm mới?

Hàn Phong ngượng ngùng trả lời:

- Công ty vẫn chưa cho nghỉ. Hôm nay và ngày mai là tôi xin nghỉ phép. Ngày mai, khi buổi họp mặt kết thúc, tôi cũng phải quay về đi làm.

Tần Dương "ồ" một tiếng, thuận miệng hỏi:

- Anh làm công việc gì?

Hàn Phong cùng Tần Dương trò chuyện một hồi, nhận ra Tần Dương không hề kiêu ngạo chút nào mà vô cùng hòa nhã, anh ta cũng không còn thấy căng thẳng nữa.

- Tôi làm chuyên viên tư vấn ở một công ty bất động sản.

Tần Dương cười nói:

- Công việc của anh và thân phận tu hành giả thật chẳng quan hệ gì nhau.

Hàn Phong có chút ngại ngùng trả lời:

- Tuy tôi là tu hành giả nhưng tôi không muốn làm vệ sĩ cho bất cứ ai, cũng không muốn làm những chuyện phạm pháp. Như vậy, nếu muốn có cơm ăn thì chỉ có thể đi làm như người bình thường mà thôi.

Tần Dương hiếu kì hỏi:

- Anh không thuộc gia tộc tu hành giả nào sao?

Hàn Phong lắc đầu:

- Không. Nhà tôi chỉ là một gia đình bình thường. Cha mẹ tôi đều là công nhân viên chức bình thường. Lúc nhỏ tôi gặp được sư phụ, sư phụ nói tôi rất thích hợp với việc tu hành liền nhận tôi làm đồ đệ. Nhưng tôi phải học tập, thời gian tu hành không nhiều, thực lực của tôi cũng không mạnh lên được. Bởi vậy tôi thật có chút áy náy với sư phụ...

Tần Dương gật đầu:

- Thực lực anh ở ngưỡng nào? À, anh muốn nói thì nói, không muốn nói cũng không sao cả.

Hàn Phong nhoẻn cười:

- Chẳng có gì mà không thể nói. Thực lực tôi ở trung thập cửu khiếu huyệt, không sánh được với anh...

Tần Dương cười gượng:

- Anh đừng coi nhẹ bản thân. Tôi còn chưa bằng anh đâu, tôi mới trung thập bát...

Hàn Phong ngạc nhiên:

- Không phải chứ? Họ đều nói rằng anh đánh bại cả cái người nào đó đã là trung nhị thập nhị, nhị thập tam khiếu huyệt rồi mà không phải sao?

Tần Dương giải thích:

- Trung nhị thập nhị. Tôi cũng liều mạng mới có thể chống đỡ được, sau đó thì ngủ mê man cả một ngày ở nhà.

Hàn Phong bật ngón cái, ánh mắt không hề che giấu vẻ ngưỡng mộ:

- Ẩn Môn các anh quả là lợi hại, trung thập bát đã có thể đánh bại người có thực lực còn cao hơn mình đến mấy khiếu huyệt. Chuyện như thế này, người bình thường không thể nào làm được.

- Chỉ là gặp may mà thôi.

Tần Dương khiêm tốn một câu, cũng không giải thích thân thể của mình không giống với người tu hành bình thường khác.

Hàn Phong cẩn trọng hỏi:

- Tôi có thể thêm bạn anh không?

Tần Dương cười đáp:

- Đương nhiên là có thể. Ăn xong Tết năm nay có lẽ tôi còn phải về đến quê anh ấy chứ, đến lúc đó có thời gian tôi lại tìm anh chơi.

Hàn Phong mừng rỡ hỏi:

- Anh định đi Thương Chu?

Tần Dương gật đầu:

- Phải, đi thăm người thân. Có lẽ tôi sẽ ở đó vài ngày.

Hàn Phong vui vẻ nói:

- Vậy anh đến nơi rồi, nếu có thời gian nhất định phải tìm tôi. Tôi quen thuộc Thương Chu, có thể dẫn anh đi ăn những món đặc sản ở đó, đi dạo xem những cảnh đẹp nữa.

Tần Dương lấy điện thoại ra thêm bạn Hàn Phong, cười đáp:

- Được, tôi đến rồi sẽ gọi anh.

Hàn Phong có chút hưng phấn nói:

- Tôi vốn chỉ định đến đây làm một người vây xem mà thôi, nào ngờ lại quen biết được anh. Đi chuyến này thật sự rất đúng đắn!

Tần Dương cười đáp:

- Anh đừng nói vậy. Chúng ta đều là đồng lứa, anh đã đi làm rồi mà tôi còn là sinh viên đây.

Hàn Phong ngưỡng mộ:

- Tuy anh vẫn là học sinh nhưng sư phụ của anh rất tài giỏi. Anh học nhiều biết rộng, cái gì cũng đều thấy qua. Không giống như tôi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia tụ hội tu hành giả đấy. Xem mỗi người ở đây đều thành đạt, muốn chào hỏi làm quen một tí cũng thấy ngại...

Tần Dương cười ha ha:

- Tôi có xem qua lịch trình buổi họp mặt này, hình như cũng không có gì thú vị cho lắm. Đến chiều mở màn, tối liên hoan, tiệc rượu, chẳng khác những buổi tiệc rượu bàn công việc làm ăn kinh doanh bình thường là mấy.

Hàn Phong mang theo vẻ mong chờ nói:

- Không phải còn có một màn đấu giá sao? Nghe nói sẽ có một vài vật phẩm tốt được đưa ra đấu giá...

Tần Dương đáp lại một tiếng:

- Dù vậy, phỏng chừng cũng không có gì có thể mua được. Ở đây đều là những người chi tiền hào phóng, cũng không tranh được với người khác, chúng ta cứ ngồi dưới xem là được rồi.

Hàn Phong gật đầu:

- Đúng thế, những thứ đồ đó thật là đắt. Nghe nói nhẹ nhàng nhất cũng phải mấy mươi, trên trăm vạn, thậm chí mấy trăm vạn, tôi muốn cũng không mua nổi. Có chừng đó tiền, tôi thà đi mua một căn nhà nhỏ...

Tần Dương cười ha ha đáp lại:

- Anh cũng thực tế thật ấy.

Hàn Phong ngượng ngùng gãi gãi đầu:

- Người nghèo chí cũng không lớn... Chịu thôi.
Bình Luận (0)
Comment