Chương 735: Quy tắc cũ trong khiêu chiến
Khi người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng dậy, sắc mặt đa số người trong nhà hàng đều biến hóa kì diệu.
Tần Dương không rõ thân phận của người đàn ông này, nhưng sự biến đổi sắc mặt của những người xung quanh hắn đều nhìn thấy cả. Hơn nữa, thái độ và ngữ điệu hỏi chuyện của người này đều tỏ rõ người này không như là bạn bè của sư phụ.
- Vâng. Sư phụ tôi bây giờ đang ở Trung Hải. Tôi chỉ trở về đón năm mới mà thôi. Đương nhiên chỉ có một mình tôi.
Người nọ hơi híp mắt:
- Hi vọng gan cậu đủ lớn, không bỏ chạy.
Tần Dương hơi nghếch cằm lên:
- Ý ông là gì?
Người nọ cười lạnh:
- Tôi và Mạc Vũ có chút thù oán, ông ta lại trốn mãi không chịu ra mặt. Bây giờ ông ta không có đây nhưng lại gặp được đệ tử của ông ta, cậu nói xem tôi có nên đòi lấy một ít lãi không?
Tần Dương không chút sợ hãi, bình tĩnh đáp:
- Sư phụ tôi vẫn luôn ở thủ đô. Dù là ẩn cư nhưng chỗ ở của ông những năm nay chỉ cần ai muốn biết thì e đều sẽ biết. Ông không tìm thấy ông ấy hay là không dám đi tìm vậy?
Tần Dương vừa dứt lời, người đàn ông nọ lập tức biến sắc.
Ánh mắt những người xung quanh đồng loạt rơi lên mặt người đàn ông, trong mắt họ đều biến đổi một cách kì diệu.
Người nọ trừng mắt lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Nghé con mới sinh không sợ hổ! Gan cũng không nhỏ, chỉ không biết dưới nắm đấm có còn cứng rắn được nữa không?
Tần Dương cười ha hả:
- Cứng hay không chỉ cần thử một chút là biết ngay thôi, chẳng phải sao? Mà nhắc đến, ông là ai vậy? Tốt xấu cũng báo cho cái tên chứ nhỉ.
Người nọ hừ lạnh một tiếng:
- Hà Trường Thuận. Hi vọng tối nay cậu sẽ ở lại, Hà gia chúng tôi sẽ nghiêm túc luận bàn với cậu một phen.
Kỷ Hồng Dương đứng dậy, mỉm cười:
- Hà Trường Thuận, dù gì ông cũng đã ngoài bốn mươi, lẽ nào ông còn định ỷ lớn hiếp bé, thắng cũng không có gì vẻ vang?
Hà Trường Thuận cười lạnh:
- Tôi cũng không đến nỗi mất mặt như thế. Mạc Vũ có thể thu đồ đệ, lẽ nào Hà gia không có nhân tài mới nổi sao? Mọi thứ theo quy tắc cũ!
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Tần Dương vừa đánh bại Tư Đồ Hương, đệ tử của Lục Thiên Sinh đấy. Lẽ nào đệ tử của nhà họ Hà các ông còn lợi hại hơn cả Tư Đồ Hương? Thực lực của Tư Đồ Hương đã tiếp cận đỉnh cao cảnh giới Tiểu Thành...
Hà Trường Thuận lạnh lùng liếc sang Kỷ Hồng Dương:
- Thế nào? Nhà họ Kỷ các người định chen chân nịnh bợ Mạc Vũ sao?
Kỷ Hồng Dương cười cười:
- Hà Trường Thuận, đây không phải nơi để anh hăm dọa vô lý. Nếu anh muốn theo quy tắc cũ đương nhiên là tốt. Nhưng nếu anh làm loạn, chúng tôi sẽ không ngồi yên mà nhìn.
Hà Trường Thuận hừ lạnh:
- Đương nhiên là theo quy tắc cũ.
Hà Trường Thuận nói xong câu này trừng mắt nhìn Tần Dương một cái, lại xoay người ngồi xuống, không nói thêm lời nào nữa.
Tần Dương nhìn lướt qua tất cả mọi người, quan sát sắc mặt của những người xung quanh, sau đó cũng ngồi xuống.
Kỷ Hồng Dương ngồi lại, tiến sát về phía Tần Dương, thấp giọng giải thích:
- Tôi nghe nói trước đây nhà họ Hà từng đến nhờ sư phụ cậu giúp đỡ, ấy mà khi đó sư phụ cậu đã từ chối họ trước mặt mọi người. Điều này khiến cho nhà họ Hà lúc ấy tiến không được lùi không xong. Tuy không tạo thành tổn hại gì lớn nhưng vì vậy mà hai bên đã kết thù oán.
Tần Dương hiểu ra gật gật đầu:
- Quy tắc cũ mà các anh vừa nói là gì vậy?
Kỷ Hồng Dương cười khổ:
- Đó là cách thức để giải quyết tranh chấp và rắc rối trong giới tu hành giả chúng ta. Chính là khiêu chiến. Đương nhiên, cậu có thể không tiếp nhận khiêu chiến, nhưng khi khiêu chiến thì đều là những người cùng cảnh giới, đó là quy tắc. Nếu không tiếp nhận khiêu chiến sẽ bị xem là nhu nhược hèn nhát, bị mọi người chế giễu.
- Cùng cảnh giới?
Kỷ Hồng Dương gật đầu:
- Ví dụ cậu ở cảnh giới Nhập Môn thì người khiêu chiến cậu cũng chỉ có thể là cảnh giới Nhập Môn. Cậu ở cảnh giới Tiểu Thành thì người khiêu chiến với cậu cũng phải ở cảnh giới Tiểu Thành hoặc Nhập Môn. Nói đơn giản thì người khiêu chiến không thể cao hơn người bị khiêu chiến một cảnh giới.
Tần Dương nhíu mày:
- Nhưng dù có cùng cảnh giới Nhập Môn, ở giữa cũng sẽ có khoảng cách rất lớn. Trung thập tam khiếu huyệt và trung nhị thập tam khiếu huyệt đều là cảnh giới Tiểu Thành, nhưng giữa hai người này hoàn toàn không thể đem ra so sánh.
Kỷ Hồng Dương mỉm cười:
- Đúng. Cho nên thông thường mà nói, ngoài quy tắc mà tôi vừa nói thì còn có một quy tắc mọi người đều ngầm chấp thuận. Đó là người khiêu chiến và người bị khiêu chiến thực lực không chênh lệch quá năm khiếu huyệt. Tuy rằng năm khiếu huyệt vẫn có một chút cách biệt, nhưng không phải hoàn toàn không có khả năng chiến thắng. Huống hồ, đã là tranh đấu thì nào có công bằng chân chính chứ?
Tần Dương gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Phải, đã là tranh đấu thì làm gì có công bằng tuyệt đối. Lẽ nào trước kia, chỉ vì mình ở cảnh giới Nhập Môn mà Lý Khải ở cảnh giới Tiểu Thành sẽ không đối phó mình nữa sao? Mình ở trung thập bát khiếu huyệt không phải cũng chiến đấu với Tư Đồ Hương thực lực cách biệt rất lớn đấy sao?
Trên thế gian này vốn là mạnh được yếu thua, nào có được công bằng chân chính.
- Vậy nếu người khiêu chiến không chấp nhận khiêu chiến thì chỉ là bị chế giễu thôi à?
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Chứ không thì sao? Chỉ cần chịu được thì hoàn toàn có thể từ chối. Có điều người tu hành vốn là tranh đấu với chính mình, tranh đấu với ông trời, ai có thể thật sự bấm bụng nuốt cơn giận được chứ? Chỉ cần thực lực không cách nhau quá lớn thì đều sẽ chiến đấu một trận, thậm chí biết rõ mình sẽ thua cũng sẽ lên đấu.
Tần Dương liếc mắt sang Hà Trường Thuận:
- Hà Trường Thuận là thực lực gì?
Kỷ Hồng Dương cười:
- Anh ta là cảnh giới Đại Thành, có lẽ đã đến thượng nhị thập lục khiếu huyệt. Anh ta bây giờ không thể khiêu chiến cậu, nếu không ở đây sẽ chẳng ai nhìn thuận mắt cho được. Hơn nữa, cậu cũng không cần quan tâm đến anh ta. Tôi đoán người khiêu chiến cậu hẳn là Hà Thiên Hải. À, chính là thanh niên ngồi bên cạnh anh ta, là một nhân tài đời sau của nhà họ Hà, thực lực cũng không tồi. Ở lần tụ hội trước, cậu ta cũng từng ra tay. Nếu tôi không nhớ lầm thì thực lực cậu ta có lẽ là trung nhị thập nhị khiếu huyệt, không hơn kém cậu bao nhiêu.
Tần Dương chớp chớp mắt, quay đầu nhìn một cái, vừa lúc chạm phải ánh mắt của một thanh niên khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi ngồi bên cạnh Hà Trường Thuận khiêu khích nhìn mình.
Tần Dương không phản ứng lại hắn ta, xoay đầu khẽ giọng nói:
- Trước kia, tôi đã từng đánh với Tư Đồ Hương. Thực lực của Tư Đồ Hương là trung nhị thập nhị khiếu huyệt, mà tôi thì đã thắng Tư Đồ Hương. Thực lực của Hà Thiên Hải này tương đương với Tư Đồ Hương, thế còn cần phải đánh với tôi hay sao?
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Con người mà, nhìn người khác đánh và chính mình đánh là hai chuyện khác nhau. Dù có thực lực như nhau cũng sẽ cảm thấy người khác đánh không lại không có nghĩa là bản thân mình cũng không đánh lại. Thêm nữa, đây lại không phải là quyết chiến sinh tử mà chỉ là một trận đánh cược luận bàn. Dù cho có thua thì nhiều lắm cũng chỉ thua một chút mặt mũi, xem như là so tài học tập kinh nghiệm mà thôi. Dẫu sao ngay cả khi so tài chân chính cũng sẽ có thắng thua mà? !
Tần Dương đáp lại một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ suy tư.
Kỷ Hồng Dương khẽ hỏi:
- Tối nay chắc chắn cậu ta sẽ khiêu chiến cậu, cậu sẽ tiếp chiêu chứ?
Tần Dương nghiêng đầu cười khẽ:
- Anh ta đã muốn đánh thì tôi cũng chiều theo đấu với anh ta một trận vậy. Dù sao cũng không thể để bị người ta chỉ vào mũi mà mắng kẻ hèn nhát nhỉ?
Kỷ Hồng Dương vỗ vai Tần Dương, cười ha hả:
- Được đấy. Tối nay, nếu có người mở cược, tôi sẽ cược cho cậu. Tôi tin cậu nhất định sẽ thắng!