Chương 734: Tiêu điểm
Nòng cốt?
Ủy viên Hội?
Tần Dương cười nói:
- Lão Kỷ, tôi không hiểu lắm về giới tu hành ở thủ đô. Nhưng xem ra địa vị của nhà họ Kỷ các anh trong giới tu hành giả ở thủ đô rất cao nha.
Kỷ Hồng Dương đáp:
- Kỷ gia quả thực có chút ít thực lực, nhưng cũng là nhờ mọi người nâng đỡ. Suy cho cùng một mặt là một trong những người sáng lập, mặt khác những gia tộc có thực lực mạnh chưa chắc sẽ tình nguyện đứng mũi chịu sào. Cho nên, làm Ủy viên trong Ủy viên Hội không hề đại biểu Kỷ gia có thể xếp vào năm vị trí đầu bảng thực lực toàn diện trong giới tu hành.
Tần Dương:
- Lão Kỷ, anh khiêm tốn rồi.
Kỷ Hồng Dương cười ha hả:
- Đây không phải khiêm tốn mà là nói thật. Nếu lời này mà rơi vào tai người khác, không chừng còn cười chê tôi không biết lượng sức.
Hai người qua lại vài câu đã đi đến trước cổng tòa nhà "Sơn trang Bôn Nguyệt". Vài người đang đứng trò chuyện trước cửa nhìn thấy Kỷ Hồng Dương đều quay lại.
- Kỷ Hồng Dương, sao chỉ có mình anh? Lẽ nào đợt này nhà họ Kỷ chỉ có một mình anh đại diện?
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Đúng vậy, chỉ có một mình tôi là đại diện.
Ánh mắt của những người kia dừng trên người Tần Dương ở bên cạnh Kỷ Hồng Dương:
- Anh bạn này là ai? Có vẻ lạ à. Không phải nhân tài mới xuất hiện của nhà họ Kỷ sao?
Kỷ Hồng Dương mỉm cười giới thiệu:
- Nếu Kỷ gia mà có nhân tài mới xuất hiện như thế này thì tốt rồi. Tôi giới thiệu với các anh, đây là đệ tử của tông chủ Ẩn Môn Mạc tiên sinh, Tần Dương. Chắc hẳn mọi người đều đã nghe đến trận quyết đấu giữa cậu ấy và Tư Đồ Hương - đệ tử của Lục Thiên Sinh Lục gia ở Trung Hải thời gian trước nhỉ...
- Ẩn Môn?
- Đệ tử của Mạc tiên sinh?
Sắc mặt những người nọ đều biến đổi trong chốc lát. Ánh mắt kinh ngạc, nụ cười thân thiện tức thì lộ ra.
- Hóa ra là cao đồ của Mạc tiên sinh. Ha ha, thật khiến người ta vừa vui vừa bất ngờ.
Những người nọ đều tiến tới, lần lượt bắt tay với Tần Dương, chủ động giới thiệu bản thân mình.
Dẫn đầu là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi niềm nở nắm chặt tay của Tần Dương:
- Tần tiên sinh, hoan nghênh cậu tham gia buổi họp mặt lần này. Tôi là Thái Phong, là người tổ chức tụ hội lần này.
Tần Dương đánh giá Thái Phong ở trước mắt một lượt: Phong thái ung dung. Mang một chiếc kính gọng vàng, tăng thêm mấy phần khí chất nho nhã. Khoác trên mình bộ âu phục thường ngày vừa vặn với cơ thể. Trên mặt hiện lên nét cười chân thành, thái độ niềm nở, khiến người khác vừa nhìn sẽ không khỏi sinh ra hảo cảm.
- Chào anh, Thái tiên sinh. Rất vui được quen biết anh. Tôi lại không mời mà đến.
Thái Phong nở nụ cười sảng khoái:
- Hoan nghênh, hoan nghênh. Mạc tiên sinh ẩn cư thủ đô nhiều năm, chúng tôi vẫn hi vọng Mạc tiên sinh có thể tham gia buổi tụ hội với chúng tôi, có thể giao lưu nhiều thêm. Nhưng tính tình Mạc tiên sinh lại rất lãnh đạm, hiếm khi tham gia hoạt động của chúng tôi. Giờ đây, Tần tiên sinh có thể đến tham gia thì chính là chuyện mà mọi người đều mong chờ chứng kiến.
Người bên cạnh cười nói:
- Lão Kỷ, sao anh quen biết được Tần Dương vậy?
Kỷ Hồng Dương đáp:
- Ôi, nói ra thì cũng xem là không đánh không quen. Đêm qua, Tần Dương đến quán rượu của tôi chơi, cậu ấy có phát sinh mâu thuẫn nho nhỏ với nhân viên của tôi. Tuy nhắc đến thì có thể có chút không vui, nhưng nếu không có chuyện này thì cũng đã bỏ lỡ cơ hội quen biết cậu ấy rồi.
Thái Phong:
- Tu hành giả chúng ta đa số cũng là ban đầu không đánh không quen. Thật sự như vậy. Rất nhiều người vốn là đối thủ của nhau nhưng sau này lại trở thành bạn bè thân thiết, thậm chí là hoạn nạn sinh tử có nhau. Chuyện như vậy xưa nay cũng không phải chỉ một hai lần.
- Tần tiên sinh, mời vào trong. Tôi muốn khẳng định có không ít người đều mong chờ được làm quen với cậu.
Tần Dương treo trên mặt nụ cười mỉm nhưng trong lòng lại vẫn bình tĩnh:
- Vâng, cám ơn ông.
Tần Dương và Kỷ Hồng Dương cùng đi vào khách sạn, rẽ qua hai khúc ngoặt liền nhìn thấy hội trường to lớn rộng mênh mông. Xung quanh bày các loại thức uống tự phục vụ, còn có những chiếc bàn nhỏ sắp đặt một cách kì thú. Ở giữa là một khoảng không trống trải, ở đó dựng nên một sân khấu, trải thảm đỏ. Nhìn qua có vẻ nơi này là hội trường.
Kỷ Hồng Dương đưa tay lên nhìn đồng hồ, nói:
- Đây là hội trường, cũng là phòng hoạt động để cho mọi người nghỉ ngơi trò chuyện. Ừm, mỗi người đều có một phòng riêng ở trên lầu, cũng có thể lên trên nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Trước tiên ta đi làm một chút thủ tục thôi, dù sao tối đến cũng phải ở lại nơi này. Cứ chần chừ chốc nữa lại sắp đến giờ cơm rồi.
- Vâng!
Tần Dương theo Kỷ Hồng Dương đến chỗ báo danh nhận một cái bì. Trong bì có danh sách và phương thức liên hệ của tất cả những người tham gia lần tụ hội này, còn có lịch trình tương ứng của buổi tụ hội và thẻ từ mở cửa phòng.
- Lên sắp xếp đồ đạc trước vậy.
Tần Dương lên lầu vào phòng mình, hắn đóng cửa phòng lại sau đó lấy tờ danh sách ra.
Tần Dương xem qua một lượt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Những người tham gia tụ hội lần này cũng không ít, tổng cộng có bảy mươi tám mươi người. Chỉ là Tần Dương nhìn những cái tên này cũng mù mờ, vì hắn đều không biết ai. Dù sao trên đó cũng chỉ có những tư liệu sơ sài, không có gia thế bối cảnh của mỗi người.
Tần Dương xem qua một lần, những tư liệu cơ bản đều đã nằm trong đầu hắn. Đang xem như vậy thì nghe có người gõ cửa.
Tần Dương mở cửa phòng, Kỷ Hồng Dương đang đứng trước cửa, anh ta cười nói:
- Đi thôi. Người là sắt cơm là thép, xuống dưới ăn cơm thôi.
- Được!
Hai người cùng xuống đến nhà hàng ở tầng ba, phát hiện trong nhà hàng đã có không ít người. Tần Dương đảo mắt một vòng, ước chừng có bốn mươi năm mươi người. Những người này có già có trẻ, có nam có nữ, đều đang quây quần trước bàn ăn trò chuyện náo nhiệt.
Kỷ Hồng Dương dẫn Tần Dương vào trong, nhất thời hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Kỷ Hồng Dương hiển nhiên mọi người đều biết, rất nhiều người còn nhiệt tình chào hỏi anh ta. Kỷ Hồng Dương đưa Tần Dương đến ngồi bên một bàn ăn còn dư hơn nửa ghế ngồi.
- Giới thiệu với các vị, đây là Tần Dương, đệ tử của Mạc tiên sinh ở Ẩn Môn.
Giọng nói của Kỷ Hồng Dương không quá nhỏ, người ngồi ở hai ba bàn xung quanh đều nghe thấy, nhất thời bao nhiêu ánh mắt xẹt qua tập trung trên người Tần Dương.
Kinh ngạc, bất ngờ, phấn khởi, nghi hoặc...
Tần Dương dứt khoát đứng dậy, mỉm cười:
- Tôi là Tần Dương, đệ tử Ẩn Môn. Lần này về thủ đô đón năm mới vừa hay kịp đến buổi tụ hội này. Tôi bèn theo qua đây trải nghiệm sự đời, mong các vị chiếu cố.
Ngồi xung quanh có không ít thanh niên, nhưng độ tuổi đều trên hai mươi lăm, khoảng hai mươi tuổi ngược lại rất ít. Tần Dương xem như là nhỏ nhất nên hắn biểu hiện có phần khiêm tốn, khách khí.
- Tần Dương!
- Hóa ra đệ tử của Mạc tiên sinh là người thủ đô.
- Nghe nói Mạc Vũ đã đi Trung Hải, vừa đến Trung Hải đã đấu một trận với nhà họ Lục. Tần Dương này tuổi còn trẻ đã có thực lực rất mạnh. Vừa hai mươi mà đã có sức mạnh ở trung nhị thập nhị, trung nhị thập tam khiếu huyệt, đạt đến đỉnh cao cảnh giới Tiểu Thành. E là chỉ hai năm nữa, không chừng cậu ta có thể đột phá trở thành cao thủ cảnh giới Đại Thành.
- Đúng là hậu sinh khả úy. Sư phụ cậu ta là thiên tài, thu nhận đồ đệ cũng yêu nghiệt như vậy. Cường giả cảnh giới Đại Thành hai mươi mấy tuổi, thật đáng nể.
Trong lúc mọi người sôi nổi nghị luận, một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đứng dậy, sắc mặt có vẻ u ám.
- Tần Dương, cậu đến một mình sao? Sư phụ cậu đâu?