Chương 733: Đây là tranh giành tài trợ
- Sư phụ, ở thủ đô có buổi họp mặt giới tu hành giả, sư phụ có biết không ạ?
Tần Dương ngồi trên ghế của mình, hỏi Mạc Vũ qua điện thoại.
Tuy Tần Dương đã quyết định tham gia Hương Sơn tụ hội mở mang tầm mắt, nhưng trước khi đi, Tần Dương vẫn quyết định thăm dò bên phía sư phụ về tính chất của buổi tụ hội này một chút. Nếu thật sự không thích hợp để mình đi thì ngày mai hắn tìm một lý do từ chối là được.
- Biết chứ! Sao? Con gặp phải rồi?
Tần Dương kể lại qua loa chuyện ngày hôm nay:
- Dù sao con ở thủ đô cũng buồn chán, con muốn đi xem náo nhiệt một chút.
- Nhà họ Kỷ ở thủ đô sao?
Giọng điệu Mạc Vũ vô cùng tùy ý:
- Là một gia tộc tu hành giả có thực lực. Thầy và họ cũng chưa có qua lại gì. Còn về buổi tụ hội tu hành giả, con có hứng thú thì đi xem xem. Nhưng thầy ở thủ đô bao nhiêu năm nay, có lẽ cũng có một số người không vừa mắt, ngộ nhỡ gặp phải họ có thể sẽ gây khó dễ cho con không chừng.
Tần Dương lại không hề kiêng dè:
- Có gì phải sợ ạ. Trước mặt bao nhiêu người như thế, lẽ nào còn có ai dám xử con. Nếu có kẻ lén la lén lút đối phó thì ai sợ ai còn chưa chắc à.
Mạc Vũ bị câu nói của Tần Dương chọc cho cười:
- Tóm lại con muốn đi thì cứ đi thôi. Xem cho biết cũng tốt. Đúng rồi, ăn Tết xong con tranh thủ bay đến Giang Châu sớm vài ngày, thầy ở Giang Châu đợi con.
Tần Dương ngẩn người:
- Đi Giang Châu ạ? Có chuyện gì sao thầy?
Mạc Vũ cười khẽ:
- Con đã là đệ tử nhập thất của ta, cũng chính là tông chủ Ẩn Môn đời sau, chung quy con cũng phải biết Ẩn Môn ở đâu chứ. Mà con hiện tại không hiểu bao nhiêu về giới tu hành giả Hoa Hạ. Trong tông môn có giới thiệu cụ thể về thế lực các nơi trong giới tu hành giả bao đời qua và cả hiện tại, con xem xong sẽ không còn mơ hồ như bây giờ nữa.
Tần Dương sáng mắt:
- Dạ được!
Trước kia, khi Tần Dương thăng đến cảnh giới Tiểu Thành thì Mạc Vũ đã có nhắc đến chuyện này. Chỉ là sau đó có quá nhiều chuyện xảy ra, chuyện này cũng vì thế mà tạm thời bị trì hoãn. Bây giờ xem như chính thức xác định rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Dương đúng hẹn đến địa điểm đã định trước với Kỷ Hồng Dương, thấy Kỷ Hồng Dương đang đứng một bên đường hút thuốc.
Nhìn thấy Tần Dương xuống xe, Kỷ Hồng Dương quẳng đầu thuốc lá đi, mỉm cười tiến tới nghênh đón.
- Cậu đến rồi.
Tần Dương mỉm cười:
- Vâng, xem ra đã để anh đợi lâu rồi.
- Không có, không có. Tôi còn chưa hút hết một điếu thuốc đây này.
Kỷ Hồng Dương ha ha đáp lại một câu, sau đó cười nói:
- Vậy chúng ta tiếp tục xuất phát nào. Hay là để tài xế của tôi lái xe của cậu, cậu ngồi xe tôi nhé?
Tần Dương cười cười đáp:
- Không sao, tôi theo phía sau là được.
Kỷ Hồng Dương cũng không miễn cưỡng, mỉm cười:
- Cũng được, vậy đi nào. Chúng ta đến nơi rồi tiếp tục trò chuyện.
Tần Dương về trong xe, lái xe theo sau Kỷ Hồng Dương rời khỏi thành phố. Một đường tốc hành đến Hương Sơn, men theo đường cái phía sau Hương Sơn lên thẳng trên núi.
Xe đi đến một ngã rẽ thì Tần Dương phát hiện lối rẽ đã bị chặn lại. Hai người đàn ông lực lưỡng đeo tai nghe đứng canh trên đường đi.
Kỷ Hồng Dương mở cửa xe đưa ra một cái thẻ. Một người đàn ông nhận lấy thẻ quét lên một chiếc máy, sau đó liền mở thanh chắn đường ra.
Tần Dương lái xe theo sau Kỷ Hồng Dương qua khỏi thanh chắn. Hắn nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện ở khúc ngoặt ấy lại bị chặn lại, hiển nhiên người bình thường không thể vào được trong này.
Hương Sơn vốn là thắng cảnh nổi tiếng. Tần Dương còn nghĩ đám người này họp mặt ở Hương Sơn không sợ du khách bình thường gây phiền phức hay sao. Bây giờ xem ra bản thân mình đã lo nghĩ nhiều rồi.
Xe đi về phía trước vài trăm mét thì gặp một quần thể kiến trúc, trong đó có một tòa nhà cao hơn mười tầng chiếm diện tích khá rộng vô cùng bắt mắt. Trên đỉnh tòa nhà còn có mấy chữ thật lớn mà ở xa cũng có thể nhìn thấy được.
"Sơn trang Bôn Nguyệt".
Xe tiến vào bãi đỗ cực rộng ở phía trước, cũng có người mặc đồ tây đen đeo tai nghe chỉ đường cho Tần Dương đỗ xe.
Tần Dương bước xuống đi bên cạnh Kỷ Hồng Dương tiến đến tòa nhà cao ốc ấy.
- Đây là hội trường của buổi họp mặt sao?
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Đúng vậy. Sơn trang Bôn Nguyệt vốn là khu nghỉ dưỡng nổi tiếng ở Hương Sơn. Nhưng để tổ chức buổi họp mặt cho tu hành giả nên hai ngày này sẽ không nhận khách bên ngoài.
Tần Dương quét mắt qua tòa nhà cao mười mấy tầng kia, cười nói:
- Các anh đã bao cả khách sạn này sao? Hẳn là tốn không ít tiền.
Kỷ Hồng Dương cười đáp:
- Sản nghiệp ở đây đều là chút đỉnh đầu tư của nhà họ Thái mà thôi. Họ đã chủ động đề nghị tổ chức cuộc họp mặt lần này. Tất cả chi phí ở đây đương nhiên đều do họ tài trợ rồi. Cho nên căn bản không cần phải tốn tiền, chúng ta đến đây là để ăn chùa uống chùa.
Tần Dương ngơ ngẩn:
- Nhà họ Thái quả là giàu có.
Kỷ Hồng Dương mỉm cười:
- Phải, nhà họ Thái đúng là giàu có đối với những người bình thường, nhưng trong giới tu hành giả thì cũng chưa là gì. Huống hồ, cậu cho rằng chi phí tài trợ cho buổi họp mặt sẽ không ai tình nguyện đứng ra sao?
Tần Dương đương nhiên không hiểu rõ cách thức sinh hoạt của giới này, cũng không cần phải giả vờ mình hiểu:
- Ồ, anh Kỷ, anh kể tôi nghe xem. Nghe anh nói hình như là có điều mờ ám.
Kỷ Hồng Dương thoáng đè thấp giọng, nói thật nhỏ:
- Giới tu hành giả nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Gia tộc giàu có quyền quý rất nhiều, nhưng mỗi nơi đều sẽ có những người địa vị cao thấp khác nhau cùng tồn tại. Những chuyện như chi tiền để tổ chức họp mặt, các gia tộc lớn chân chính căn bản đã không để tâm đi làm nữa. Bởi vì địa vị của bọn họ trong giới đã cắm rễ rất sâu, không cần phải dựa vào chuyện tổ chức những buổi họp mặt như thế này để chứng minh. Mà những chuyện này đối với các gia tộc có thực lực yếu hơn thì lại khác hoàn toàn.
Tần Dương dường như hiểu ra rất nhiều, không khỏi nở nụ cười:
- Tạo cảm giác tồn tại trước các nhân vật lớn?
Kỷ Hồng Dương cơ hồ bị câu hình dung thẳng thắn mà chuẩn xác của Tần Dương làm nghẹn họng, cười bất đắc dĩ:
- Phải, có thể xem là tạo cảm giác tồn tại ha. Dù cho người ta không thiếu mấy đồng tiền này, nhưng có người nhiệt tâm tổ chức còn nhiệt tình phục vụ cho mọi người thì cũng phải chào hỏi một tiếng chứ. Dẫu sao có qua cũng phải có lại, phải làm gì lấy lệ một chút.
- Có thể là một vài mối làm ăn, có lẽ là một vài mối quan hệ, cũng có thể là một ít cơ hội. Chung quy mỗi lần tụ hội như thế này sẽ có rất nhiều người giành nhau tổ chức, còn tranh giành vị trí này vô cùng kịch liệt.
Tần Dương bật cười:
- Chẳng khác gì xin được đăng cai Thế vận hội ấy nhỉ?
- Ừ, cũng tương tự như vậy đấy.
Tần Dương hiếu kì hỏi:
- Vậy thì cuối cùng ai sẽ là người quyết định bên được tổ chức tụ hội?
Kỷ Hồng Dương giải thích:
- Tuy tất cả những ai là người tu hành đều có thể tham gia buổi họp mặt này, nhưng trong số ấy còn cả nhóm người nòng cốt. Họ lập ra một Ủy viên Hội, những chuyện liên quan sẽ nhờ Ủy viên Hội này xử lý. Thành viên trong Ủy viên Hội có năm người, Kỷ gia chúng tôi vì gia nhập sớm cũng chiếm một vị trí...