Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 722 - Chương 732: Lời Mời!

Chương 732: Lời mời!
 

Tại cổng khu nhà ở, cả Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng cùng nhìn theo đèn chiếu hậu của chiếc xe con đang dần đi khuất. Vẻ mặt hai chị em đều có phần khác thường

- Đi thôi.

Yến Tử Tuyết quay đầu lại nói với Yến Tử Băng. Đi được mấy bước, lại thấp giọng nói tiếp:

- Hôm nay cũng tại chị gây phiền phức, sau này chị sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như theo đuổi thần tượng nữa.

Yến Tử Băng an ủi:

- Chị, Tần Dương chẳng phải đã nói rồi sao. Chuyện cũng đã qua rồi, chị đừng để bụng nữa.

Yến Tử Tuyết ừ một tiếng, đi hướng về nhà, gương mặt có vẻ hơi suy tư.

Yến Tử Băng nghiêng mặt nhìn qua Yến Tử Tuyết, mặt hơi lo lắng hỏi.

- Chị, chị không sao chứ?

Yến Tử Tuyết lắc lắc đầu, mặt nở nụ cười xinh đẹp nhưng có phần hơi miễn cưỡng:

- Chị không sao, đừng lo!

Yến Tử Băng nghĩ ngợi rồi chuyển chủ đề:

- Chị, chị nói cái ông chủ quán bar mà lúc sau mới xuất hiện đó, rốt cuộc là có ý gì ?

Yến Tử Tuyết lắc lắc đầu:

- Chị cũng không biết, anh ta mời Tần Dương đi tham gia cái buổi gặp mặt Hương Sơn gì đó. Cũng không biết là có ý gì. Hi vọng là không mang đến phiền phức gì cho Tần Dương là được. Nếu không, chị sẽ càng cảm thấy áy náy.

Ánh mắt Yến Tử Băng cũng có phần lo lắng:

- Chắc là sẽ không có chuyện gì đâu. Dù sao thì chẳng phải cũng có rất nhiều người tham dự sao. Hơn nữa Tần Dương lợi hại như vậy, sư phụ lại còn lợi hại hơn, chắc là không có ai dám đối phó với Tần Dương đâu.

- Ai mà biết được?

Yến Tử Tuyết thở dài nhẹ một tiếng, đi thêm mấy bước bỗng nói:

- À đúng rồi! Đợi lát nữa về tới nhà nếu bố mẹ còn chưa ngủ, nhớ đừng để bố mẹ nhìn thấy mặt chị đó...

Yến Tử Băng gật đầu. Dù sao việc cũng đã qua, nếu như để cho bố mẹ biết, chỉ sợ lại càng phiền phức thêm.

Trong lòng hai cô gái mỗi người một suy nghĩ, cứ như vậy mà đi về đến nhà.

Có rất nhiều chuyện hễ cứ sợ cái gì thì y như rằng đến cái đó. Hai cô gái vừa bước vô cửa thì đã nhìn thấy bố mẹ đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

Trong lòng Yến Tử Tuyết bất giác giật mình, liền đứng nấp sau lưng em gái, che gương mặt đang bị sưng đỏ của mình đi.

Yến Tử Băng cũng hơi giật mình, nhưng nói gì thì cũng không thể đi thẳng về phòng ngủ được, chỉ đành chào hỏi:

- Bố, mẹ! Bố mẹ vẫn chưa ngủ ạ?

Sắc mặt Yến Bắc Phi có phần nghiêm túc, người có địa vị như ông có mấy phần uy nghiêm cũng là một lẽ tự nhiên:

- Hôm nay các con đi chơi về hơi muộn đấy.

Yến Tử Băng cãi lại nói:

- Có muộn lắm đâu ạ, còn chưa đến mười giờ mà!

Ánh mắt Yến Bắc Phi nhìn qua Yến Tử Tuyết đang núp đến nửa người sau lưng Yến Tử Băng, lông mày liền nhíu lại:

- Tiểu Tuyết, con trốn cái gì hả?

Yến Tử Tuyết nào dám bước qua, chỉ đứng sau lưng Yến Tử Băng lộ ra nửa gương mặt cười:

- Bố, mẹ. Con hơi mệt, chúng con đi ngủ trước đây ạ.

Yến Tử Tuyết nói xong thì định lao ngay về phòng mình, nhưng mới đi được một bước thì giọng nói trầm ổn của Yến Bắc Phi đã vang lên.

- Đứng lại!

Bước chân Yến Tử Tuyết liền dừng lại, cô cũng không dám không nghe lời bố mình.

Ánh mắt Yến Bắc Phi lướt qua gương mặt trốn tránh của Yến Tử Tuyết, nhìn thấy vệt sưng đỏ có chút không bình thường trên mặt, lập tức đứng người lên, ánh mắt nghiêm khắc:

- Mặt con làm sao vậy?

Yến Tử Tuyết ấp úng, còn chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào, Bà Yến ngồi trên ghế đã nhanh chân bước tới bên cạnh cô, kéo bàn tay đang che mặt của cô ra. Vừa nhìn thoáng qua, liền cả kinh kêu lên:

- Mặt con sưng hết cả lên rồi này. Con bị ai đánh vậy?

Sắc mặt Yến Bắc Phi lập tức trầm xuống. Mặc dù thường ngày ông đối xử với các con của mình có hơi nghiêm khắc, nhưng đó là chỉ là xuất phát từ gia giáo. Từ nhỏ đến lớn ông đều không nỡ đánh con dù một cái, vậy mà bây giờ con gái lại bị người ta tát?

Yến Tử Tuyết mặt vô cùng bất đắc dĩ:

- Mẹ, không việc gì đâu ạ, cũng đã qua rồi. Tần Dương cũng đã giúp con xả giận rồi.

- Tiểu Tần tiên sinh?

Sắc mặt Yến Bắc Phi có phần dịu lại, chuyện lúc trước Tần Dương cứu Yến Vân Sinh từ bệnh tình nguy kịch trở nên hăng hái, đầy sức sống. Mà điều này cũng cứu vớt con đường quan lộ của Yến Bắc Phi. Dù sao thì nếu như Yến Vân Sinh chết đi, lúc đó người đi trà cũng lạnh. Vậy thì rất nhiều mối quan hệ tự nhiên cũng sẽ nguội lạnh. Ông muốn tiếp tục đi lên để vượt qua được nút thắt quan trọng đó sẽ không hề đơn giản nữa, tính ra thì Tần Dương chính là đại ân nhân của ông.

Yến Tử Tuyết dạ một tiếng:

- Hôm nay chúng con đi chung với Tần Dương ra ngoài chơi, anh ấy là người Kinh Thành, dẫn chúng con đi thăm thành Thiên An Môn và Cố Cung...

Yến Bắc Phi trầm giọng hỏi:

- Vậy mặt của con là chuyện làm sao?

Yến Tử Tuyết không dám giấu diếm, kể hết chuyện đã xảy ra lúc tối.

Trong lòng Yến Bắc Phi lặng lặng ghi nhớ lấy cái tên quán bar Zeus, cũng không trách mắng Yến Tử Tuyết thêm nữa. Con gái mới lớn mà, dù sao thì khi nhìn thấy diễn viên có hơi bồng bột vẫn có thể thông cảm được. Chuyện bị đánh chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, hơn nữa Tần Dương quả thực cũng đã giúp cô xả giận.

- Nếu Tiểu Tần tiên sinh đã về tới Kinh Thành, tại sao các con cũng không nói cho bố một tiếng, cậu ấy đã cứu sống ông các con, cũng gián tiếp giúp bố một tay, nếu đã về tới Kinh Thành, xét về tình về lý cũng phải đi gặp mặt chứ...

Yến Bắc Phi nhìn chằm chằm hai đứa con gái, trầm ngâm mấy giây:

- Nếu quan hệ của các con đã tốt như thế, vậy thì các con giúp bố hỏi Tiểu Tần tiên sinh một tiếng, nói lúc nào cậu ấy có thời gian, bố muốn mời cậu ấy ăn bữa cơm tỏ lòng cảm ơn. Nhớ kỹ, phải đủ lễ phép, có biết không?

Trong bụng Yến Tử Tuyết thầm thở dài một tiếng, vội vâng lời nói:

- Vâng, chỉ là 2 ngày này thì chắc không được, anh ấy phải đi tham gia một buổi hội gặp mặt Hương Sơn.

Yến Bắc Phi ừ tiếng:

- Không sao, con hỏi rõ thời gian của cậu ấy, bố sẽ sắp xếp theo thời gian của cậu ấy.

- Vâng ! Đợi con hỏi được sẽ nói với bố ạ!

Yến Bắc Phi xua xua tay:

- Đi nghỉ sớm đi, lần này học được bài học từ sau đừng đi đến những chỗ nơi hỗn loạn dễ xảy ra chuyện như thế nữa.

Yến Tử Tuyết hơi lè lưỡi ra:

- Dạ biết rồi.

Yến Tử Tuyết về tới phòng mình, hướng vào gương xem lại gương mặt của mình, nhìn vào chỗ mặt bị sưng đỏ. Yến Tử Tuyết lại nghĩ tới cảnh lúc đó Tần Dương ra mặt giúp cô, trong giấy lát tâm tình có phần hỗn loạn.

Em gái thích anh ấy, quả nhiên là có đạo lý.

Người đàn ông có trách nhiệm có năng lực như vậy, đúng là rất có ma lực, rất hấp dẫn người khác!

Khuôn mặt Yến Tử Tuyết bất giác đỏ lên, dường như còn có chút nóng lên. Cô đưa tay sờ sờ lên mặt, sau đó ôm khuôn mặt hồng hồng đó nằm lên giường.

- Mặt của em bị bố nhìn thấy, phải nhắc đến tên anh mới coi như qua được ải. Bố em nói rất cảm ơn anh đã cứu được ông nội, cũng đã giúp được bố. Nên muốn mời anh ăn bữa cơm, xem anh lúc nào có thời gian... À, thời gian tùy thuộc vào lúc nào anh rảnh rỗi, có điều anh không được từ chối đó.

Tin nhắn của Tần Dương trả lời lại rất nhanh:

- Vốn không muốn phiền phức, nhưng bố em đã mở lời, vậy bữa này cơm phải ăn thôi, dù sao ăn ké là chuyện sở trường của anh mà. Em đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn có thể từ chối sao?

Ánh mắt Yến Tử Tuyết sang lên chút phấn khởi:

- Vậy thời gian thì sao?

- Um. Đợi anh đi Hương Sơn về đi. Chẳng phải là hai ngày sao, vậy thì buổi tối ngày thứ ba đi.

- Được, một lời đã hứa, không cho phép lỡ hẹn. Bằng không thì chị em bọn em sẽ không bỏ qua cho anh đâu!

Yến Tử Tuyết buông điện thoại xuống, nằm ngửa mặt trên giường, cắn môi, sắc mặt ngầm đỏ lên.

Em đã nói như vậy rồi, chẳng lẽ anh còn có thể từ chối sao?

Anh ấy nói như vậy, là có ý gì đây, là coi mình như bạn bè hay là...
Bình Luận (0)
Comment