Chương 731: Anh Cần Quan Tâm Sao?
Trong lòng Tần Dương có hơi dao động, dẫu sao hắn cũng là tu hành giả. Hắn không quá hiểu rõ về giới tu hành, có thể nói hắn cũng đầy lòng hiếu kỳ.
Loại tổ chức buổi gặp gỡ giữa các tu hành giả này rõ ràng có thể quem biết thêm càng nhiều tu hành giả, và càng hiểu rõ thêm về giới tu hành giả.
Kỷ Hồng Dương nhìn dáng vẻ có hơi nghi hoặc của Tần Dương, thì khẽ cười nói:
- Nếu Tần tiên sinh có ý, thì ngày mai tôi sẽ phái người đến đón anh, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Tần Dương thoáng chốc do dự, rồi hảo sảng gật đầu:
- Được, nhưng không cần ông chủ Kỷ phái người đến đón tôi đâu. Anh chỉ cần nói cho tôi biết thời gian và địa điểm diễn ra là được.
Kỷ Hồng Dương cũng không miễn cưỡng, sau khi trao đổi cách thức liên lạc với Tần Dương, anh ta nói:
- Thời gian buổi gặp gỡ Hương Sơn lần này diễn ra trong hai ngày. Hai giờ chiều mai là thời gian đăng ký, đương nhiên rất nhiều người từ sáng đã đi rồi. Mười giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở cửa ngõ thành phố, như vậy còn kịp đi ăn trưa. Tần tiên sinh thấy sao?
Tần Dương cười đáp:
- Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ… Ông chủ Kỷ không cần khách sáo như vậy, gọi tên tôi là được rồi.
Kỷ Hồng Dương cởi mở cười đáp:
- Ok, đều là tu hành giả cả, thoải mái một chút cũng tốt. Vậy tôi gọi tên của anh, còn anh gọi tôi là lão Kỷ là được.
Lần đầu tiên Kỷ Hồng Dương gặp Tần Dương, anh ta không thể thân thiết tới mức để Tần Dương gọi mình là anh Kỷ được.
- Được, vậy mai gặp lại.
Tần Dương cũng không khách sáo với Kỷ Hồng Dương nữa, hai người đều là lần đầu tiên gặp nhau, cũng đều không thân thiết với đối phương, nên đương nhiên cũng không cần quá làm bộ khách khí. Vì như vậy rất không cần thiết, cũng rất thấp kém.
Sau khi ba người Tần Dương rời đi, một người đàn ông trung tuổi luôn đứng sau Kỷ Hồng Dương nhẹ giọng lên tiếng:
- Thiếu gia, Tần Dương này không mấy nhiệt tình với cậu.
Kỷ Hồng Dương không để tâm mà cười nói:
- Ban nãy vừa đánh nhau xong, nếu lúc này biểu hiện ra nhiệt tình quá, hoặc không chút dè chừng nào, thì ngược lại tôi mới thấy kỳ quặc.
Người đàn ông trung tuổi nói:
- Thiếu gia làm như vậy là muốn kết một mối thiện duyên sao ạ?
Kỷ Hồng Dương cười cười:
- Đệ tử Ẩn Môn dù ít người, hành sự cũng kín đáo, nhưng bản lĩnh của họ thì thực sự lợi hại. Tông chủ hiện tại là Mạc Vũ thiên phú hơn người, danh xưng Y Võ Song Tuyệt. Nếu có thể kết giao với người như vậy, chung quy lại không có gì bất lợi cả.
Người đàn ông trung niên lo lắng nói:
- Chỉ là nhìn thái độ của Tần Dương, rõ ràng vẫn ôm tâm lý phòng bị.
Kỷ Hồng Dương không hề để tâm khua tay nói:
- Có tâm lý phòng bị là người bình thường, ai dám để lộ hết tâm tư khi mới gặp lần đầu chứ. Vả lại, chuyện này tôi cũng là tiện tay thôi, dù không thể thành bạn bè, nhưng cũng tốt hơn là thành kẻ thù.
Người đàn ông trung niên chần chừ một lát nói:
- Buổi gặp gỡ Hương Sơn lần này, nghe nói người của Hà gia cũng sẽ tham gia. Nếu họ nhìn thấy Tần Dương, sợ là sẽ sinh sự.
Khóe miệng Kỷ Hồng Dương hơi cong lên:
- Tôi biết người Hà gia sẽ đi, như vậy không phải càng tốt sao? Tần Dương là tôi giới thiệu đến tham gia buổi gặp gỡ, nếu phát sinh xung đột, tôi đương nhiên sẽ đứng về phía Tần Dương…
Mắt của người đàn ông trung niên sáng lên, ông ta thoáng chốc bừng tỉnh, cười lớn nói:
- Nếu Tần Dương bị sỉ nhục, thiếu gia lại giúp đỡ khi hắn gặp nạn. Vậy ân tình này nắm chắc rồi.
Kỷ Hồng Dương mỉm cười không nói gì thêm nữa, nhưng trong ánh mắt anh ta thoáng lộ ra sự xảo quyệt thâm trầm.
…
Tần Dương dừng bước ở đoạn đường cạnh cửa quán bar.
Hắn quay đầu lại, quan tâm nhìn Yến Tử Tuyết:
- Mặt em không sao chứ?
Yến Tử Tuyết cắn cắn môi, lắc đầu trả lời:
- Không sao ạ. Tần Dương, em lại gây phiền phức cho anh rồi, anh có trách em không!
Tần Dương nhìn khuôn mặt tủi thân và lo lắng của Yến Tử Tuyết, như em gái nhỏ chịu ấm ức, hắn không nhịn được giơ tay lên xoa xoa đầu cô.
- Sao anh lại trách em chứ, chưa nói chuyện này vốn là do đối phương quá ngang ngược hung hăng ra tay đánh người trước, thì dù cho thật sự là em sai, thì anh cũng không thể để em chịu thiệt được. Lúc trước không phải anh đã nói rồi sao, như hai chị em sợ là từ nhỏ đến lớn đến bố mẹ các em còn không nỡ đánh, mà đi với anh lại chịu thiệt thòi lớn như vậy, anh đương nhiên phải ra tay rồi.
Tần Dương hơi sáp lại gần một chút, hắn nhìn hai má của Yến Tử Tuyết, an ủi nói:
- Vẫn hơi đỏ, chắc ngày mai là ổn thôi. Chuyện này xong rồi, em đừng để tâm nữa, dẫu sao thì anh cũng đã xả giận cho em rồi. Mặt của cô gái đó sắp sưng thành cái đầu heo rồi, hơn nữa em cũng thấy đấy, cô ta còn bị đuổi việc nữa.
Yến Tử Tuyết được Tần Dương xoa đầu như vậy, hai má liền đỏ lên, trái tim lại càng đập thình thịch nhanh hơn.
Tần Dương tiến đến nhìn gương mặt cô, điều này khiến cô càng thêm ngại ngùng.
- Ờm, em không sao.
Giọng nói của Yến Tử Tuyết rất nhỏ, yếu ớt như con mèo nhỏ vừa ra đời.
Tần Dương giơ tay lên xem đồng hồ:
- Ừ, hôm nay coi như là cụt hứng, nhưng show diễn tối mà. Dẫu sao chuyện này cũng xong rồi… Anh đưa hai đứa về trước nhé.
- Vâng!
Yến Tử Tuyết vâng một tiếng, phong cách có hơi khác với cô trước kia, như thể từ một nữ hảo hán tử phóng khoáng đột nhiên biến thành một cô gái nhỏ ngại ngùng.
Tần Dương lại không để tâm nhiều mà cười nói:
- Đi thôi.
Ba người cùng đi ra bãi đỗ xe, đi được mấy bước, Yến Tử Băng đột nhiên nhẹ giọng hỏi:
- Tần Dương, hôm nay anh động thủ đánh cô gái đó, anh không sợ cô ta nói xấu sau lưng anh sao?
- Nói xấu sau lưng?
Tần Dương hơi ngẩn ra rồi hiểu ý của Yến Tử Băng ngay:
- Ý em là vạch áo cho người xem lưng, nói anh đường đường là một người đàn ông lại đi ức hiếp một cô gái hả?
Yến Tử Băng vâng một tiếng, trong ánh mắt cô có hơi lo lắng.
Cô thực sự lo vì chuyện của chị gái mình cuối cùng lại mang ảnh hướng xấu đến cho Tần Dương. Nếu truyền ra tin tức truyền nhân Ẩn Môn Tần Dương ức hiếp một cô gái bình thường...
Tần Dương cười lớn, thần sắc không chút lưu tâm nói:
- Cái này liên quan gì chứ, họ nói thì kệ họ. Một người phụ nữ chanh chua đanh đá như thế, lẽ nào em còn muốn đợi anh tranh cãi, quát mắng hay giảng đạo lý thuyết phục cô ta hay sao?
Yến Tử Băng yên lặng. Đúng thật, cô gái đó hung hăng ngang ngược như vậy, từ đầu tới cuối không hề có chút ân hận nào về chuyện đánh người của mình, muốn cô ta cam tâm tình nguyện xin lỗi chị gái mình quả thật là điều không thể. Vả lại nếu cô ta chịu xin lỗi, thì chị cô phải chịu không cái tát đó sao?
Tần Dương cười nói:
- Người mà thích động thủ đánh người, nhất định sẽ có một ngày bị ăn đánh lại, anh chẳng qua là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Với những cô gái có thể nói phải trái được thì anh đương nhiên sẽ không động thủ, nhưng đối với loại phụ nữ như kia, thì chỉ có nắm đấm mới có thể khiến họ biết sợ thôi. Còn về cô ta nghĩ gì trong đầu hay người khác nghĩ gì, anh có nhất thiết phải quan tâm không? Anh cũng không phải là quân tử màu mè gì, rồi phải tuân thủ mấy thứ vô căn cứ ấy.
Yến Tử Băng hé môi ngẩng đầu lên nhìn Tần Dương đang nở nụ cười ấm áp, trong lòng cô nổi lên cảm giác được bảo vệ.
Loại cảm giác này, thực sự rất an lòng.