Chương 771: Có loại người kiêu ngạo đến ngu ngốc vậy cơ à?
- Thương Chu nhỏ thật đấy, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau ở nơi đấu võ, hôm nay thì đầu tiên là gặp Hoắc Hiên, tiếp sau đó lại gặp được anh…
Tần Dương nhìn kính chiếu hậu. Phía sau đã hoàn toàn trống không. Sau khi quẹo qua một khúc ngoặt, hắn bèn giảm tốc độ, rồi dừng xe dưới bóng của một khu rừng rậm.
Bộ dạng của Lưỡi Lê thật thảm, xem ra lúc nãy đã bị thương khi đâm vào rào chắn.
Tần Dương cầm một hộp khăn giấy đưa cho Lưỡi Lê:
- Những kẻ kia lại lịch thế nào? Cao thủ Đại Thành cảnh đấy! Sao anh lại chọc giận đến bọn họ vậy?
Lưỡi Lê rút ra một tờ khăn giấy, lau máu trên mặt một cách qua loa, sau đó quay qua nhìn Tần Dương bằng ánh mắt phiền muộn xen lẫn phẫn nộ.
- Huyễn Ảnh bộ.
Tần Dương sững sờ, rồi hắn chợt hiểu ra:
- Bọn chúng chặn anh là vì muốn đoạt được Huyễn Ảnh bộ từ anh sao?
- Đúng vậy.
Lưỡi Lê nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn:
- Bọn chúng tìm tôi, nói là hi vọng có thể dùng tiền mua bí quyết của Huyễn Ảnh bộ. Sau khi tôi từ chối, bọn chúng đột nhiên ra tay muốn bắt tôi. Tôi tìm cách chạy thoát nhưng cuối cùng bị bọn chúng đuổi kịp rồi vây lại. Nếu không phải có cậu thì e rằng tôi đã bị bọn chúng bắt đi rồi.
Lưỡi Lê nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên sự nghi ngờ:
- Sao cậu lại đi ngang qua đúng lúc như vậy?
Tần Dương nhìn ánh mắt nghi ngờ của Lưỡi Lê, không nhịn được bèn cười:
- Lẽ nào anh cho rằng tôi vẫn đang nấp trong bóng tối, âm thầm đợi cơ hội sao? Hôm nay tôi đi dự buổi họp lớp cùng người bạn, còn gặp cả Hoắc Hiên, vừa mới uống rượu với anh ấy trở về đây này.
- Hoắc Hiên?
Lưỡi Lê đấu võ ở võ đài kia nên đương nhiên biết Hoắc Hiên là ông chủ của nơi đó. Chỉ có điều anh ta biết thân phận của Tần Dương nên cũng không ngạc nhiên cho lắm.
Đệ tử Ẩn Môn đi tới đâu thì tự nhiên nơi đó sẽ được mọi người chú ý, họ có thể uống rượu cùng nhau là điều rất bình thường.
Tần Dương gật đầu:
- Vết thương của anh thế nào rồi? Có cần đi bệnh viện không?
Lưỡi Lê lắc đầu:
- Không cần đâu, vừa nãy lái xe nhanh quá, đâm trúng thanh chắn, bị thương bên ngoài thôi, không có gì đáng ngại cả.
Tần Dương cũng không miễn cưỡng Lưỡi Lê, hắn hỏi:
- Được, vậy anh đi đâu, tôi đưa anh đi.
Lưỡi Lê nhìn chằm chằm vào Tần Dương:
- Cậu cứ thế mà đưa tôi về sao?
Tần Dương cười nói:
- Chẳng thế thì sao? Lẽ nào anh còn muốn tôi giữ anh lại qua đêm à? Tôi ở nhà ông bà ngoại đấy, cũng là khách thôi.
Đôi mắt Lưỡi Lê hơi nheo lại:
- Lẽ nào cậu không có yêu cầu gì đối với tôi sao?
Tần Dương cười nói:
- Ý của anh là, tôi cứu anh một lần thì sau đó tôi nên nhân cơ hội này yêu cầu anh nói cho tôi biết bí quyết của Huyễn Ảnh bộ phải không?
Lưỡi Lê hơi sững sờ. Đây chẳng phải là lộ trình phát triển bình thường của những chiêu trò sao?
Tần Dương cười nói:
- Tốt xấu gì thì tôi vẫn là đệ tử Ẩn Môn, vẫn còn muốn giữ thể diện. Anh và tôi không phải là kẻ địch. Nếu anh cam tâm tình nguyện bán Huyễn Ảnh bộ hoặc trao đổi bằng thứ gì đó thì đương nhiên tôi cũng rất đồng ý, nhưng dùng một chút ân tình để ép anh thì đây không phải là phong cách của đệ tử Ẩn Môn đâu.
- Ẩn Môn có rất nhiều bí kỹ tuyệt học. Đúng là tôi thấy Huyễn Ảnh bộ rất hữu dụng trong chiến đấu thực tế, nhưng chưa đến mức phải dùng mọi thủ đoạn để đoạt được nó.
Lưỡi Lê trầm giọng:
- Đám người đó là người của Triệu gia và Vương gia. Thế lực của bọn chúng ở Thương Chu cực lớn. Nếu như tôi đoán không nhầm thì e rằng bọn chúng đã nhớ biển số xe của cậu rồi, và từ đó sẽ tìm ra cậu. Mặc dù cậu đã giúp tôi nhưng chắc cậu cũng gặp phải phiền phức rồi đó.
Sắc mặt Tần Dương không hề thay đổi:
- Tôi chẳng làm gì bọn chúng, ngược lại bọn chúng còn đập lõm xe của tôi, tôi không gây rắc rối cho bọn chúng là tốt lắm rồi, lẽ nào chúng còn muốn gây phiền phức cho tôi sao?
Lưỡi Lê nhìn logo Ferrari trên tay lái, rồi lại nghĩ tới nắm đấm chí mạng đập chúng cửa xe, nghĩ tới việc đầu xe bị đụng mạnh một phát thì đôi mắt anh ta ánh lên sự phức tạp.
Mặc dù Lưỡi Lê không biết giá trị cụ thể của chiếc xe Ferrari này, nhưng với vết lõm biến dạng ở cửa xe bên trái phía sau, cùng với phần đầu xe bị đâm vỡ nát thì e rằng muốn sửa chiếc xe, một số tiền nhỏ là điều không thể. Vậy mà Tần Dương không hề đề cập tới.
- Tôi biết cậu là đệ tử Ẩn Môn, có lai lịch, gốc gác hoành tráng, chưa hẳn đã sợ đám người nhà Triệu gia, Vương gia kia, nhưng chiếc xe vì tôi mà bị đâm tới mức này…
Tần Dương cười nói:
- Anh định giúp tôi sửa xe sao?
Khuôn mặt Lưỡi Lê lộ ra sự lúng túng:
- Có lẽ tôi sửa không nổi…
- Vậy chẳng phải xong rồi sao. Ừ, coi như anh nợ tôi một món ân tình đi, nhỡ đâu sau này có khi tôi lại có gì cần anh giúp đỡ đấy, coi như tôi đang đầu tư thôi.
Khuôn mặt Lưỡi Lê để lộ ra nụ cười đau khổ. Nhân khẩu Hoa gia tàn lụi, giờ đây vô cùng suy yếu, nếu không phải như vậy thì làm sao bản thân anh ta lại phải đến võ đài đấu võ theo kiểu chợ đen chứ?
Nếu Lưỡi Lê thắng được trận cuối cùng trong ba trận đấu hôm qua thì đúng là anh ta cũng kiếm được không ít. Thế nhưng cuối cùng lại bị thua, tổng cộng chỉ lấy được có mười vạn.
Mười vạn đồng, đối với người bình thường thì vẫn là một số tiền không nhỏ, nhưng đối với một kẻ dùng cả mạng sống đấu võ như Lưỡi Lê thì đúng là không nhiều. Giống như hiện tại, mười vạn đó e rằng không đủ trả phí sửa chiếc Ferrari của Tần Dương…
Tần Dương là đệ tử Ẩn Môn, có nhiều mối quan hệ, có tiền bạc, có gốc gác hoành tráng. Nếu như chuyện mà hắn không giải quyết được thì bản thân Lưỡi Lê có thể giải quyết được sao? Dù cho Tần Dương có cần người giúp đỡ thật thì e rằng cũng không tới phiên một kẻ nghèo túng như anh ta. Tần Dương nói như vậy là vì muốn bản thân Lưỡi Lê thấy thoải mái hơn chút mà thôi.
Huyễn Ảnh bộ?
Nếu như bây giờ anh ta thật sự muốn báo đáp Tần Dương thì dạy Huyễn ảnh bộ cho hắn một cách tự nguyện, đó mới là cách tốt nhất. Nhưng Huyễn Ảnh bộ là bí mật không truyền ra ngoài của Hoa gia, lẽ nào thật sự phải vi phạm lời dạy của tổ tông truyền cho người ngoài hay sao?
Tần Dương thật sự không nghĩ gì nhiều, hắn nói một cách thoải mái:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng có quen biết. Hơn nữa anh còn giúp tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi giúp anh một chút, cùng là người tu hành cả. Anh nói đi, anh đi đâu tôi đưa anh đi. Nếu như anh gọi xe thì tội sợ rằng sẽ dọa người ta sợ chết khiếp mất.
Lưỡi Lê do dự một lát:
- Đám nguời đó biết tôi sống ở đâu, về nhà không an toàn, thôi cậu đưa tôi tới chỗ võ đài đi. Đám người đó chắc không dám làm loạn ở địa bàn của nhà họ Hoắc đâu.
Tần Dương cười nói:
- Được, tôi vừa uống rượu với Hoắc Hiên đấy, có cần tôi gọi điện chào hỏi anh ấy không?
Lưỡi Lê do dự:
- Không cần đâu, tôi có phòng ký túc xá ở đó. Tôi về xử lý vết thương một chút, ngay mai sẽ rời khỏi Thương Chu. Mặc dù thế lực của Triệu gia, Vương gia mạnh nhưng bọn chúng cũng không quản nổi những địa bàn khác…
Tần Dương khởi động xe, đi về phía sàn đấu của Hoắc Hiên, đồng thời hắn hỏi:
- Chỉ vì bọn chúng muốn Huyễn Ảnh bộ của anh mà anh bị ép phải rời khỏi Thương Chu, ngang ngược đến vậy sao?
Lưỡi Lê thoáng tỏ ra lúng túng, anh ta đáp lại:
- Lúc trước, khi bọn họ bao vây, tôi lái xe lao đi. Có đâm trúng phải một người, người đó là con trai của gia chủ Triệu gia. Bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này đâu...
Tần Dương sửng sốt:
- Đâm chết à?
Lưỡi Lê lắc đầu:
- Không hề. Lúc đó, tôi lái xe lao về phía lối ra, tên tiểu tử đó tưởng tôi không dám đâm nó nên đã đứng ngay chính giữa cản đường đi của tôi, lúc đó tôi gấp quá nên đã lao qua. Chết thì chắc chắn là không nhưng có lẽ chân bị gãy rồi…
Tần Dương trợn tròn mắt, hỏi một cách kinh ngạc:
- Dùng cơ thể để chặn xe của anh vì tưởng anh không dám đâm nó
?Còn có loại người kiêu ngạo đến ngu ngốc như vậy cơ à?