Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 762 - Chương 772: Có Phải Ông Nên Có Lời Với Triệu Gia Không?

Chương 772: Có phải ông nên có lời với Triệu gia không?
 

Chuyện Lưỡi Lê đâm bị thương con trai của chủ Triệu gia, Tần Dương cũng không quá quan tâm. Dẫu sao cũng chỉ đâm gãy chân thôi, tu hành giả đánh nhau gãy tay gãy chân là chuyện bình thường, nên thật sự chẳng phải là chuyện kinh thiên động địa gì.

Vả lại, hắn cũng không phải là người gây ra chuyện, nên lo mà làm gì?

Tần Dương đưa Lưỡi Lê đến võ quán, sau khi thấy Lưỡi Lê xuống xe, Tần Dương mới căn dặn:

- Nếu anh gặp chuyện gì phiền phức không giải quyết được, thì cứ gọi cho tôi, hoặc là tìm Hoắc Hiên. Anh hãy nói là bạn của tôi, tôi nghĩ anh ta cũng sẽ khá nể mặt.

Trong lòng Lưỡi Lê có hơi cảm động. Từ đầu tới cuối, Tần Dương không hề nhắc một câu đến việc muốn anh ta báo đáp. Điều này khiến trong lòng Lưỡi Lê hơi nặng nề, dẫu sao anh ta cũng nợ Tần Dương một ân tình lớn.

Nếu hôm nay anh ta bị người của Triệu gia, Vương gia bắt được, thì bọn họ chắc chắn sẽ không tha cho anh ta. Có thể chết hoặc không, nhưng nhất định sẽ không giữ được Huyễn Ảnh Bộ nữa, vả lại sợ là chưa chắc đã giữ lại được một thân tu hành giả. Tên thiếu gia phách lối của Triệu gia chắc cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta…

- Ok!

Lưỡi Lê cảm kích trong lòng, nhưng anh ta vẫn không nói thêm mấy lời thừa thãi, mà chỉ nhanh gọn nhận lời với Tần Dương, sau đó liền quay người bỏ đi.

Tần Dương nhìn thấy Lưỡi Lê đi vào thì cũng không ở lại thêm nữa mà liền quay đầu xe về nhà.

Về đến La gia, Tần Dương đỗ xe xong, thì kiểm tra lại xe một chút. Hắn phát hiện cánh cửa xe bên trái phía sau đã hoàn toàn biến dạng, đến khung cửa cũng bị lõm vào trong. Còn cửa xe trái trước cũng bị cú va chạm đột ngột đó làm cho vỡ nát, may mà capo không bị hỏng.

Tần Dương cười khổ, nếu La Khai mà biết chiếc xe yêu quý của mình bị hắn đâm thành ra thế này, chắc sẽ tức giận lắm đây.

Nhưng tình hình lúc đó không cho Tần Dương nhiều thời gian để suy nghĩ. Đó là một cao thủ Đại Thành Cảnh, nếu lúc đó hắn phản ứng chậm một chút, thì sợ là đã bị đánh cho nằm một đống ở đấy rồi.

Bây giờ đang là Tết, chắc cũng không tìm được chỗ sửa xe nào. Tiền sửa xe là chuyện nhỏ, dù phải đền một chiếc xe mới cho La Khai, thì cũng không thành vấn đề với Tần Dương. Chỉ là người ta cho mình mượn xe, mà mình lại đâm xe thành ra như này, ít nhiều cũng có phần khó xử.

Haizz, đành để ngày mai giải thích cho La Khai vậy, mong là anh ấy sẽ không nổi điên lên.

Tần Dương về phòng, tắm rửa rồi đi ngủ. Làm một giấc đến sáng ngày hôm sau, hắn mới bị một tràng tiếng nổ xe làm tỉnh giấc.

Tần Dương vươn vai xuống giường, rồi đi đến trước cửa sổ phòng mình. Hắn vừa hay trông thấy hai chiếc xe ô tô đi vào chỗ đỗ xe của biệt thự, sau đó có khoảng năm sáu người bước xuống, dẫn đầu là một người đàn ông tầm năm mươi tuổi.

Ông La chắp tay sau lưng đi ra, người đàn ông đó chắp tay với ông La nói:

- Lâu rồi không gặp ông La.

Ông La cũng chắp tay lại, biểu tình khá ngạc nhiên:

- Triệu Minh, sắp sang năm mới rồi, sao anh vẫn còn thời gian rảnh dỗi qua chỗ tôi chơi thế này! Hình như còn chưa đến lúc chúc tết đâu.

Triệu Minh trầm giọng nói:

- Tôi vốn không muốn đến quấy rầy vào lúc ráp tết thế này, nhưng chuyện hơi gấp nên đành phải vậy. Có chỗ nào không phải xin ông lượng thứ.

Trong mắt ông La xẹt qua một tia sáng, ngữ điệu này có vẻ như là người đến không vì ý tốt chăng?

- Có chuyện gì anh cứ nói thẳng.

Triệu Minh trầm giọng nói:

- Tôi muốn tìm một người ở chỗ ông.

Ông La khẽ híp mắt, hơi thu lại nụ cười trên mặt:

- Ai?

Triệu Minh quét mắt một vòng, rồi dừng lại ở chiếc Ferrari bị đâm tan nát, mắt ông ta lạnh đi đáp:

- Hoa Mạnh Đạt, biệt danh Lưỡi Lê.

Ông La ngẩn ra một lúc:

- Triệu Minh, anh có tìm sai chỗ rồi không? Tôi không quen biết ai tên là Hoa Mạnh Đạt, Lưỡi Lê gì đó cả! Đó là ai?

Triệu Minh không gấp gáp, mà chỉ nhàn nhạt nói:

- Ông không quen cũng là chuyện bình thường, nhưng tôi nghĩ cháu trai La Khai của ông thì chắc chắn là biết.

- La Khai?

Ông La lập tức cau mày lại:

- Triệu Minh, anh có ý gì hả? Nói rõ ràng ra đi.

Triệu Minh chậm rãi nói:

- Tối hôm qua, Triệu gia chúng tôi và Vương gia có chút chuyện tìm Hoa Mạnh Đạt. Ai ngờ đâu tên đó lái xe đâm trúng người ta xong bỏ chạy, con trai tôi Triệu Lâm bị đâm gãy hai chân. Lúc đó người của tôi khó khăn lắm mới đuổi theo Hoa Mạnh Đạt được, mắt trông thấy tóm được hắn ta rồi. Nhưng không ngờ lại bị La Khai lái chiếc Ferrari của mình xông vào đám người rồi cứu Hoa Mạnh Đạt đi. Oan có đầu nợ có chủ, tôi nghĩ là tôi đến chỗ ông tìm người cũng không phải là quá đáng chứ?

Trên mặt ông La lộ ra vẻ mặt quái dị:

- Chiếc Ferrari của La Khai?

Triệu Minh chỉ tay vào chiếc Ferrari đậu ở bãi đỗ xe nói:

- Vâng, đầu xe còn bị vỡ, đó chính là dấu vết lưu lại sau cú va chạm tối hôm qua. Ông La, không có chứng cứ rõ ràng, thì tôi không dám đến tận nhà tìm người đâu.

Ông La quét mắt nhìn chiếc Ferrari, rồi liền nhíu mày. Ông biết rất rõ ràng tối qua người lái chiếc xe này ra ngoài là Tần Dương, chứ không phải là La Khai.

Ông La quay người nói với người giúp việc ở bên cạnh:

- Đi gọi Tần Dương xuống đây.

- Không cần đâu ông ạ, cháu xuống đây rồi.

Vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh đi từ phòng ra, mới nghe thấy Triệu Minh nói ra thân phận, hắn liền biết là chuyện gì rồi.

Giống như Lưỡi Lê nói, người của Triệu gia quả nhiên đã nhớ biển số xe, sau đó tìm được La gia. Hoặc có thể bọn họ cũng có người biết người ở trên xe không phải là La Khai, nhưng xe là của La Khai, thì tìm La Khai là đúng rồi.

- Chính là anh ta, tối qua chính anh ta đã cướp Lưỡi Lê đi!

Tần Dương không hề lúng túng, nếu ở nơi hoang vu vắng vẻ hắn còn lo bị đối phương lặng lẽ diệt khẩu. Nhưng giữa ban ngày ban mặt ở La gia, thì hắn còn phải lo cái gì nữa.

Một người đàn ông trung tuổi đứng phía sau Triệu Minh chỉ vào Tần Dương, chỉ điểm chính Tần Dương mới đúng là người cứu Lưỡi Lê.

Ánh mắt sắc lẹm như dao của Triệu Minh thoáng cái liếc qua, rồi đôi mắt như con dao găm đó quét lên người Tần Dương một lượt:

- Cậu là ai? Lưỡi Lê đâu?

Tần Dương mỉm cười:

- Tần Dương, Tần trong Tần quốc, Dương trong dương quang… Lưỡi Lê? Hôm qua tôi đưa anh ta đến võ quán của Hoắc Hiên xong là về nhà, anh ta cũng chẳng là gì của tôi, cứ đi theo tôi làm gì…

Triệu Minh hơi híp mắt lại, trong mắt ông ta nổi lên sự giận dữ. Ông ta quay đầu chăm chú nhìn ông cụ La, không đợi ông ta hỏi, ông cụ La đã dứt khoát nói:

- Nó là cháu ngoại của tôi, có chuyện gì thì anh cứ nói với tôi.

- Cháu ngoại?

Triệu Minh ngây ra một lát, rồi thoáng cái chợt phản ứng lại:

- Thì ra là con trai của cô ba. Được, đã là người một nhà, vậy thì dễ nói rồi. Ông La, chuyện này tôi thấy ông phải có trách nhiệm chứ nhỉ?

Ông La không để ý đến Triệu Minh mà cau mày nghiêng người hỏi:

- Tần Dương, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?

Tần Dương đành chịu nói:

- Lưỡi Lê là một đấu sĩ ở võ quán của Hoắc gia, anh ta là người Hoa gia, có sở trường Huyễn Ảnh Bộ. Triệu gia và Vương gia muốn ép Lưỡi Lê giao ra bí kíp Huyễn Ảnh Bộ, Lưỡi Lê không đồng ý nên đã tìm đường trốn. Con trai của chủ nhân Triệu gia tự nghĩ là Lưỡi Lê không dám làm mình bị thương, nên đã dùng cơ thể chặn đường, rồi bị Lưỡi Lê đâm gãy hai chân. Lúc cháu về nhà thì vừa hay trông thấy Lưỡi Lê bị người của Triệu gia và Vương gia vây đánh, vì cháu từng gặp Lưỡi Lê nên mới lái xe xông vào cứu anh ta. Sau đó đưa anh ta về võ quán như mong muốn rồi cháu về nhà. Những chuyện còn lại thì cháu không biết, vì cháu về nhà là ngủ luôn, cũng mới bị đánh thức thôi ạ.

Trên mặt ông La lộ ra vẻ giật mình, ông nhìn nét mặt đầy ý tứ sâu xa của Triệu Minh:

- Huyễn Ảnh Bộ? Triệu gia các anh tính toán giỏi quá nhỉ…
Bình Luận (0)
Comment