Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 764 - Chương 774: Sư Phụ Cháu Là Mạc Vũ

Chương 774: Sư Phụ Cháu Là Mạc Vũ
 

- Ông à, ông không sao chứ?

Bà cụ La lo lắng đi nhanh lên phía trước đỡ lấy ông cụ, đồng thời quở trách nói:

- Ông xem đi, ông đã lớn tuổi rồi mà còn đi đánh nhau với người ta làm cái gì, đánh nhau sợ người trẻ tuổi…

Sắc mặt ông cụ La đỏ bừng, ông chầm chậm thở ra một hơi, rồi nhìn chăm chú vào bà cụ La, hừ nói:

- Không lẽ để đám người Triệu gia đè đầu cưỡi cổ La gia chúng ta à! Bọn họ từ lâu đã có ý đồ xấu rồi, hôm nay gặp được chuyện này sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được?

Bà cụ La quan tâm hỏi han:

- Ông không sao chứ?

- Chưa chết được!

Ông cụ La khẩu khí kiên cường bỏ lại một câu đó rồi quay người đi vào trong phòng, nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, cơ thể ông nghiêng ngả, sắc mặt đang đỏ ngầu bỗng trở nên trắng nhợt:

- Ba!

La Thi Thiến kinh hô lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy lên đỡ lấy ông cụ La:

- Ba sao thế ạ?

Giọng nói vốn như tiếng chuông đồng của ông cụ La chợt trở nên yếu ớt và ủ rũ:

- Đỡ ba về phòng.

Tần Hoa cũng nhanh chóng đi lên, cùng đỡ ông cụ La đi vào phòng của ông.

- Ba à, ba sao rồi? Hay con đưa ba đến viện nhé ạ?

Ông cụ La lắc đầu nói:

- Nội khí chấn động nên sẽ đau hai bên sườn khi thở, đến bệnh viện cũng chẳng giải quyết được đâu…

La Thi Thiến sốt ruột hỏi:

- Vậy phải làm sao ạ?

Ông cụ La an ủi nói:

- Ba điều chỉnh hơi thở để trị thương là được, chưa có chết được đâu.

Tần Dương bước đến, trầm giọng nói:

- Ông, có thể để cháu xem bệnh giúp ông không ạ?

Ông cụ La cau mày:

- Xem cái gì? Cháu biết y thuật à?

Tần Dương liền gật đầu, thành thật đáp:

- Sư phụ của cháu có y thuật cao tuyệt. Dù cháu không được giỏi như sư phụ, nhưng những vấn đề cơ bản cháu vẫn có thể giải quyết được.

- Y thuật cao tuyệt?

Ông cụ La hừ một tiếng:

- Y học phương Tây không phù hợp với chúng ta đâu, các người thì hiểu gì về nội khí, với xóa khí chứ?

Tần Dương khẽ đáp:

- Sư phụ của cháu là Mạc Vũ, y võ song toàn, giới tu hành xưng là Mạc tiên sinh.

Hai mắt ông cụ La chợt mở lớn đầy kinh hãi nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Mạc Vũ? Tông chủ Ẩn Môn?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng ạ.

Ông cụ La khó tin nhìn Tần Dương:

- Cháu là đệ tử Ẩn Môn?

- Vâng thưa ông. Dù cháu cho rằng việc cháu cứu Lưỡi Lê không có gì là sai, nhưng dẫu sao chuyện này cũng là do cháu mà ra, nên ông hãy để cháu xem bệnh giúp ông ạ.

Ánh mắt ông cụ La phức tạp nhìn Tần Dương:

- Sao cháu có thể bái Mạc tiên sinh làm sư phụ vậy?

Tần Dương liếc ba mình ở bên rồi đáp:

- Ba cháu và sư phụ là bạn tốt của nhau ạ.

Ông cụ La ngây ra một lúc, rồi ánh mắt ông có hơi ngạc nhiên nhìn Tần Hoa đang ở cạnh. Trước giờ ông luôn cho rằng người con rể này của mình là một kẻ chẳng có tài cán gì, nhưng ông không ngờ là Tần Hoa lại là bạn thân với Mạc Vũ.

Trong lòng Tần Hoa lặng lẽ cho Tần Dương một like, con trai khá lắm, đây chính là lấy thể diện cho ba của con đấy.

- Cũng là có duyên, con giúp Mạc Vũ chút chuyện nhỏ, sau này dần trở thành bạn. Tính cách của bọn con cũng hợp. Nên chuyện đồ đệ thì cũng cứ vậy mà thành…

Ánh mắt của ông cụ La hơi phức tạp, ông khẽ ừm một tiếng rồi ngoảnh đầu nhìn Tần Dương:

- Được rồi, cháu xem cho ta đi.

Tần Dương vâng lời rồi ngồi xuống trước mặt ông cụ La, bắt đầu kiểm tra cho ông.

Ông cụ La nhìn Tần Dương, suy nghĩ một lát rồi nói:

- Chuyện này không chỉ đơn giản là do cháu mà ra đâu, Triệu gia và La gia vốn đã đối nghịch nhau, gần đây vì một hạng mục nên hai nhà càng đối chọi gay gắt hơn. Hôm nay vừa hay họ lại túm được cơ hội, nên đương nhiên không thể bỏ qua, họ muốn mượn cơ hội này để công kích nhà chúng ta…

Tần Dương thu tay lại khỏi người ông cụ La, rồi khẽ đáp:

- Ông bị nội thương một chút, nội khí đau sốc hông, cũng không quá nghiêm trọng. Cháu châm cứu cho khai thông kinh mạch sau đó bốc cho ông ít thuốc. Ông uống tầm một tuần là ổn thôi ạ.

Trên gương mặt ông cụ La lộ ra vẻ kinh ngạc, là một tu hành giả nên đương nhiên ông hiểu tình trạng của thể mình như thế nào. Nó không đơn giản như lời Tần Dương nói, nhưng Tần Dương là đệ tử của Mạc Vụ, thằng bé nói như vậy, ông thật sự không thể không tin.

- Ừ, cứ làm như cháu nói đi.

Tần Dương lấy kim châm cứu của mình ra, rồi châm cứu cho ông cụ La. Xưa nay hắn luôn mang kim châm cứu theo bên người, thì vốn đĩ đâu ai biết được là mình có đột nhiên gặp phải chuyện gì hay không đâu. Như lần trước gặp chuyện Lư Quân Di sinh con mất máu ở trên tàu, nói chung là cứ cẩn thận vẫn hơn.

Châm cứu một hồi, phần nội khí hỗn loạn của ông cụ La đều đã được đưa về trạng thái bình thường. Điểm này giúp ông cụ La không khỏi kinh hãi và cảm thán trong lòng.

- Quan Âm xuất kim, Diêm Vương nhường đường, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nếu để tự ta làm thì khéo phải mất một khoảng thời gian mới có thể điều chỉnh được sự hỗn loạn của nội khí, nhưng cháu chỉ châm cứu mấy cái đã có thể làm được rồi…

Tần Dương mỉm cười nói:

- Nếu ban nãy ông không nén khí, thì cơ thể đã không bị tổn thương nghiêm trọng thế này. Như Triệu Minh, dù thấy ông ta thổ huyết, nhưng vết thương của ông ta lại không nghiêm trọng…

Ông cụ La hừm lạnh một tiếng:

- Không thể để tên tiểu tử Triệu Minh đó coi thường, tưởng La gia ta dễ bắt nạt được!

Biểu tình của Tần Dương hơi không biết làm sao, hắn cũng hết cách với người ông ngoan cố quật cường này. Hắn vừa rút các cây kim ra vừa nói:

- Sợ là Triệu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chuyện này đâu ạ.

Ông cụ La nhíu chặt mày lại:

- Ừ, tên tiểu tử Triệu Minh xưa nay làm việc luôn rất nham hiểm thâm độc, thích dùng chiêu trò. Mấy ngày này tốt nhất là cháu hãy ở nhà, đừng ra ngoài.

Tần Dương cũng khẽ nhíu mày lại:

- Không lẽ họ lại dám ngang nhiên giết người hay sao ạ?

Ông cụ La lại hừ lạnh một tiếng:

- Làm một tu hành giả, muốn thủ tiêu một người chưa hẳn đã cần phải giết người đó đâu. Phế bỏ đan điền, hủy diệt kinh mạch, làm tổn thương cơ thể của hắn, nhiều thứ đều là cách khiến người ta sống không bằng chết. Đặc biệt là một nơi hay đánh đấm như Thương Châu, muốn động thủ luôn chẳng cần nhiều lời, mọi người đều quen với việc dùng nắm đấm để nói chuyện rồi. Dù sư phụ của cháu là Mạc Vũ, nhưng cháu vẫn còn ít tuổi, lại ở Thương Châu, nếu đám người đó thật sự muốn xuống tay với cháu, thì một mình cháu đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

Tần Dương vâng một tiếng, rồi chợt hơi lo lắng nói:

- Thế còn các anh chị em họ của cháu thì sao ạ? Mọi người có gặp nguy hiểm không ông?

Ông cụ La trầm giọng nói:

- Ta cũng sẽ dặn dò bọn nó phải cẩn thận. Nhưng chắc Triệu Minh không to gan đến mức ra tay với mấy đứa nó đâu, vì vốn mấy đứa nó cũng chẳng liên quan đến chuyện này. Nếu đám người đó dám xuống tay, thì mọi người không nể nang gì nữa mà phải đổ máu thôi.

Tần Dương khẽ gật đầu, cháu trai cháu gái của ông cụ La không tiện động thủ. Còn người cháu ngoại từ nơi xa đến, lại bị kéo vào, đương nhiên sẽ là đối tượng thích hợp nhất rồi đi?

Ánh mắt ông cụ La rời đến người Tần Dương, rồi nói:

- Cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần mấy ngày này không đi một mình đến chỗ vắng vẻ, thì chắc chắn sẽ không sao đâu. Nói thế nào thì, La gia chúng ta cũng chưa đến mức không bảo vệ được người nhà của mình!
Bình Luận (0)
Comment