Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 765 - Chương 775: Đấu Lôi Đài.

Chương 775: Đấu lôi đài.
 

- Fuck! Tần Dương, chú là đệ tử Ẩn Môn à?

- Thật hay không thì đều khiến người ta hết hồn cả!

Rất nhanh người La gia đã biết về trận giao đấu giữa ông cụ La và Triệu Minh, mọi người lại tập trung ở chỗ ông cụ La, vì thế thân phận của Tần Dương cũng theo đó mà được công khai.

La Khai và La Chính đang nghiêm chỉnh nhìn Tần Dương, trên mặt hai người viết đầy từ kinh ngạc không hề che giấu.

Lúc trước bọn họ luôn có một loại cảm giác Tần Dương là một người thân lạc phách từ phương xa đến, nên trong lòng họ đều hơi coi thường hắn. Dẫu sao cũng không tiếp xúc với nhau hơn hai mươi năm rồi, nên đương nhiên sẽ không mấy thân thiết tình cảm gì. Mãi đến khi Tần Dương lộ ra những điểm khang khác ở sàn đấu, bọn họ mới dần có cái nhìn chính xác về hắn, nhưng nội tâm hai người vẫn có đôi chút cảm giác ưu việt. Còn bây giờ đột nhiên lại biết sư phụ của Tần Dương là tông chủ Ẩn Môn-Mạc Vũ, Mạc tiên sinh y võ song toàn trong giới tu hành giả!

- Vâng.

Tần Dương vâng một tiếng, rồi chợt cảm thấy có lỗi nhìn La Khai:

- Anh họ, em xin lỗi. Tình hình lúc đó nguy hiểm, em chỉ còn cách tông xe để tháo chạy. Nếu không thì nắm đấm Đại Thành Cảnh của người Triệu gia đã đánh lên người em rồi, em sẽ sửa lại xe trả anh…

- Haizz, chuyện nhỏ thôi, đừng để tâm làm gì. Lát nữa kêu người mang đến chỗ sửa xe là được.

La Khai không chút để tâm nói ra câu này, rồi cảm thán nói:

- Khó trách mấy hôm trước chú chỉ liếc mắt nhìn Hoắc Hiên một cái là đã đoán ra hắn ta bị bệnh. Y thuật của sư phụ chú nổi danh lẫy lừng như thế, Quan Âm xuất kim, Diêm Vương nhường đường. Đến thần y như Thế gia và Tôn gia cũng không so bì được…

Tần Dương thành thật nói:

- Không, phí sửa xe thì phải tính cho em, nếu không thì em ngại lắm. Làm gì có chuyện mượn xe xong đâm hỏng lại bắt chủ xe đi sửa chứ…

La Khai thấy Tần Dương nói như vậy, thì cũng không kiên trì thêm nữa, mà thoải mái đáp:

- Được rồi, vậy để anh bảo người đem xe đi sửa, xong mang hóa đơn về đưa cho chú, được chưa?

- Ok!

Tần Dương thoải mái đáp ứng. Người thân thì người thân, dù La Khai thật sự không để tâm đến chuyện sửa xe này, nhưng chuyện này cũng không thể giải quyết như thế được.

- Nghe nói người của Triệu gia đã đến sàn đấu chặn người từ sớm, nhưng vẫn chưa bắt được Lưỡi Lê, vì Lưỡi Lê đã đi khỏi sàn đấu trước một bước rồi…

Tần Dương cười cười:

- Vậy chẳng tốt quá còn gì, khó khăn lắm em mới cứu anh ta ra được mà. Nếu mà anh ta bị tóm lại luôn, thì không phải những chuyện em làm đều là công cốc rồi sao?

Chuyện mà Tần Dương chưa nói đó là sau khi gặp người của Triệu gia hắn đã sớm thông báo cho Lưỡi Lê rồi, nên đương nhiên anh ta phải biết điều mà trốn đi chứ, chỉ là chính Tần Dương cũng không biết anh ta trốn đi đâu mà thôi. Có thể Lưỡi Lê đã nghĩ cách rời khỏi Thương Châu, vì dẫu sao thì về sau điện thoại của anh ta cũng hiển thị là tắt máy không liên lạc được, điều này chứng tỏ Lưỡi Lê vẫn rất cẩn thận.

Lúc hai anh em La Khai đang nhàn nhã buôn chuyện với Tần Dương, thì hai anh em La Kim Phong với La Kim Hải cũng đang mặt hầm hầm ngồi trước giường Ông cụ La.

- Người Triệu gia đúng là quá phách lối, nên cho bọ họ một bài học!

- Đúng đấy, em đồng ý với anh cả. Tết nhất đến nơi rồi còn đến tận cửa nhà người ta đòi người, rồi lại còn chủ động khiêu chiến, rõ ràng là ăn hiếp người ta ra mặt mà. Nếu chúng ta mà không làm chút gì đó, thì người khác sẽ tưởng là La gia chúng ta dễ bị bắt nạt đấy!

La Kim Phong và La Kim Hải đều biểu lộ ý kiến tương đồng, đó là nhất định phải cho Triệu gia biết tay. Vì chuyện bị người ta tìm đến tận cửa khiêu chiến đánh lên mặt mình, mà truyền ra ngoài thì sẽ mất sạch mặt mũi mất. Cũng chính vì nguyên nhân này, mà Ông cụ La thà bị thương chứ không chịu thổ huyết mất mặt.

Ông cụ La nhìn chằm chằm vào hai người con trai của mình, rồi khẽ giọng nói:

- Thế hai con định làm thế nào?

La Kim Phong đáp:

- Rất đơn giản thôi ạ, theo lệ cũ của đất Thương Châu chúng ta- đấu lôi đài. Gần đây không phải hai nhà chúng tới đang tranh giành hạng mục kim sa hay sao ạ! Nếu ai mà thua, thì rút khỏi cuộc cạnh tranh hạng mục này. Chỉ cần chúng ta có thể thắng, giành được hạng mục này, thì thực lực và uy danh của gia tộc ta cũng nhất định sẽ tăng mạnh. Còn Triệu gia sẽ mất một khoản tiền lớn.

Ông cụ La cau mày nói:

- Đấu lôi đài, ta đoán Triệu gia sẽ đồng ý, vì bọn họ cũng muốn gạt chúng ta ra khỏi hạng mục này. Suy cho cùng thì La gia chúng ta và Triệu gia vẫn là hai đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, chỉ cần loại bỏ được đối phương, thì người còn lại sẽ thắng chắc. Nhưng làm sao chúng ta có thể khẳng định là sẽ thắng được đây?

La Kim Phong hừm lạnh nói:

- Theo quy tắc đấu lôi đài, ba thế hệ trẻ, trung tuổi và lớn tuổi, ba trận thắng hai. Con nghĩ trận đấu của người lớn tuổi chúng ta có thể mời chú hai ra tay, tu hành của chú hai nổi danh cao cường, chú ấy mà ra mặt thì khả năng thắng sẽ rất cao. Trận đấu trung tuổi, thì con sẽ đảm nhận, còn thế hệ trẻ thì để La Dương. Ba thấy thế nào ạ?

Ông cụ La lắc đầu:

- Dã tâm của Triệu Minh rất lớn, hắn còn rất có thực lực nữa. Hôm nay ta đấu ba quyền với hắn, có thế nói là hai người ngang sức. Nếu hắn ra thi đấu, thì khả năng thắng của con sẽ rất thấp.

La Kim Phong lập tức có hơi trầm mặc, đây là trận chiến bằng thực lực thật sự chứ không phải dựa vào lời nói để bù đắp. Ông còn kém ba mình một chút, và không phải là đối thủ của ba mình, nhưng ba ông lại đánh ngang tay với Triệu Minh. Nếu ông giao đấu với Triệu Minh, thì có khả năng ông thật sự không phải là đối thủ của hắn.

La Kim Hải đưa ra ý kiến:

- Hay là chúng ta mời anh Hoằng con nhà bác cả đại diện cho tầng lớp trung tuổi thi đấu! Có lẽ anh ấy là người giỏi nhất trong lớp người trung tuổi của La gia chúng ta đấy ạ. Dẫu sao đây cũng là lợi ích của toàn bộ La gia, thắng rồi thì mọi người đều sẽ có lợi cả.

Ông cụ La trầm mặc nói:

- Chuyện này để ta thương lượng với mọi người một chút đã rồi tính. Bất kể thế nào, cứ đón năm mới đã rồi nói. Không thể đêm ba mươi rồi mà vẫn còn nói chuyện đánh đánh giết giết, ảnh hưởng đến không khí năm mới lắm.

La gia là một gia tộc lớn có thực lực mạnh mẽ, năm anh chị em của Ông cụ La đều ở đây nên đương nhiên số lượng người không hề ít. Hơn nữa, Định Hải Thần Châm của toàn bộ La gia cũng chính là người thân sinh ra năm anh chị em ông vẫn còn sống, năm nay cụ đã sắp một trăm tuổi rồi. Đối với người bình thường thì chuyện này rất hiếm thấy, nhưng với một cao thủ Đại Thành Cảnh tu hành đạt được thực lực lớn mạnh mà nói, thì chẳng có gì khó khăn cả.

La Kim Phong và La Kim Hải biết rằng đây không phải là chuyện mà hai người có thể quyết định được. Thực lực của Triệu gia cũng rất lớn mạnh, hai gia tộc có thực lực mạnh mẽ đấu chọi với nhau, đây chắc chắn không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa chuyện này cũng không đơn giản chỉ là một trận giao đấu, phía sau chắc chắn sẽ còn liên quan rất lớn đến lợi ích được thua.

Kẻ thắng giành được tiền bạc và danh tiếng lẫy lừng, còn kẻ thua thì sẽ mất tất cả.

Nói xong chuyện chính, Ông cụ La liền căn dặn:

- Nhắc nhở người nhà các con mấy ngày này phải cẩn thận một chút, chú ý Triệu gia giở mất trò quỷ kế.

- Vâng thưa ba!

- Con sẽ bảo với mọi người ạ.

Ông cụ La suy nghĩ lại nói:

- Nếu Tần Dương xảy ra chuyện gì, thì các con phải báo ngay với ta.

- Nhất định rồi ạ. Dù thằng bé họ Tần, nhưng dù gì trong người nó vẫn chảy dòng máu của La gia chúng ta. Đương nhiên bọn con sẽ không để nó bị người ta bắt nạt, chỉ là…

Biểu cảm trên mặt La Kim Hải có phần phức tạp:

- Thật không ngờ là thằng bé lại là đệ tử Ẩn Môn, xem ra chúng ta đều xem thường người em rể và cháu ngoại này rồi…
Bình Luận (0)
Comment