Chương 776: Em phải ở lại
- Đấu lôi đài?
La Khai mặt ngây ra rồi lập tức nổi cơn thịnh nộ:
- Giết hết bọn Triệu gia chết tiệt đó, phải cho bọn chúng biết La gia chúng ta không phải dễ động vào như vậy được!
Nét mặt La Chính cũng bừng bừng hùa theo:
- Đúng, đánh vào mặt bọn chúng, đánh chết chúng nó!
Tần Dương ngồi một bên nhìn anh họ La Dương với vẻ khó hiểu, nhẹ giọng hỏi:
- Đấu lôi đài là cái gì?
La Dương nhẹ giọng giải thích:
- Người dân Thương Chu dũng mãnh, lại có nhiều người giỏi võ. Nên khi có tranh chấp hay mâu thuẫn gì thì người ta đều thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, chứ không dựa vào pháp luật. Đây cũng là chuyện lâu dần được mọi người ngầm chấp nhận thành tục lệ. Đấu lôi đài chính là phong tục của người dân ở đây. Thông qua đấu võ đài để giải quyết tranh chấp và mâu thuẫn.
La Khai chen ngang giải thích nói:
- Đấu lôi đài kế thừa theo phong tục cổ truyền. Thông thường thì sẽ mời một số người đức cao vọng trọng ra mặt, được coi là người làm chứng. Hai bên có mâu thuẫn sẽ lập ra giao ước, bao gồm tiền đặt cược, điều kiện thắng thua, phương thức đấu...., sau đó hai bên sẽ tiến hành đấu võ dưới sự chứng kiến của người làm chứng, sau khi phân rõ thắng bại thì sẽ thực hiện theo những gì đã ký trong giao ước.
Tần Dương gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Kỳ thật kiểu phương thức này ở giới tu hành cũng không hiếm thấy, chỉ là ở đây người ta hợp thức hóa làm nó càng đúng chuẩn mực hơn thôi.
- Nếu như có người không tuân thủ giao ước thì sao?
La Dương cười nói:
- Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người nếu có ai giở trò tức là tự vả vào mặt mình. Mà đối với người tu hành cái quan trọng nhất chính là thể diện và uy tín. Nếu một người hoặc một gia tộc đến uy tín cũng không tuân thủ, vậy sau này còn ai dám qua lại với bọn họ nữa. Huống chi người làm chứng còn có một chức trách nữa đó chính là đốc thúc bên thua cuộc thực thi giao ước. Nếu như bên thua không chịu thực hiện giao ước, thì cũng chẳng khác gì đang đánh vào mặt người làm chứng, vậy liệu người làm chứng có thể bỏ qua cho họ không.
La Chính cười cười:
- Người có thể đảm nhận làm người làm chứng của hai bên thường đều là những người đức cao vọng trọng hoặc là gia tộc có thực lực lớn mạnh. Bình thường ai mà dám vô duyên vô cớ động vào những người như vậy chứ, há chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao. Cho nên nếu nói giở trò không phải là không có, nhưng những kẻ giở trò đều không kết quả gì tốt đẹp...
Tần Dương trầm tư nói:
- La gia đã quyết định đấu đấu lôi đài với Triệu gia rồi ạ?
La Dương gật đầu:
- Ừ, Triệu gia và La gia vốn đã có mâu thuẫn từ trước. Gần đây xảy ra xích mích trên nhiều vấn đề liên quan đến lợi ích hai bên. Sớm muộn gì cũng sẽ có một trân chiến. Bây giờ bọn họ lấy lý do này làm cái cớ công kích La gia chúng ta. Đương nhiên chúng ta cũng sẽ không nhân nhượng, nhất định phải có một trận chiến.
- Một trận chiến quyết định thắng thua à?
La Dương lắc lắc đầu:
- Ở Thương Chu, đấu đấu lôi đài giữa các gia tộc từ trước đến nay đều là phân thành ba đời lão, trung, thanh niên khác nhau. Thế hệ lão thành đại diện cho bề sâu của gia tộc, trung niên đại diện cho hiện tại của gia tộc, thanh niên đại diện cho tương lai của gia tộc. Luật ba ván thắng hai thì thắng, nếu không có gì ngoại lệ, anh nghĩ anh sẽ đại diện cho lớp trẻ xuất trận.
Tần Dương hiếu kỳ hỏi:
- Quy định về cái gọi là lão, trung, thanh niên là như thế nào. Ít ra thì ở mỗi gia tộc độ tuổi của các thế hệ đều có khác biệt chứ đúng không?
La Dương cười giải thích nói:
- Rất đơn giản, dưới 30 tuổi là thế hệ thanh niên, từ 30 đến 60 tuổi là thế hệ trung niên, trên 60 tuổi là thế hệ lão. Mặc dù rất nhiều gia tộc vẫn còn có thực lực lớn mạnh đến bốn đời thậm chí năm đời. Nhưng thường họ đều là một gia tộc có gốc rễ thâm sâu hoặc có thể diện truyền đời. Nếu không phải là mâu thuẫn gì cực kì lớn thì thường họ sẽ không ra mặt chém giết.
La Chính cười bổ sung nói:
- Đúng vậy. Giờ ông nội cũng sắp 100 tuổi rồi. Thực lực mạnh vô cùng, nhưng những chuyện như vậy đương nhiên sẽ không làm phiền đến cụ ra tay. Trên thực tế, nếu không phải gia tộc lâm vào nguy kịch, thì sẽ không có ai làm phiền lão nhân gia phải ra tay cả. Giờ ông như người ở ẩn, hầu như không hỏi đến chuyện đời, một lòng tu hành, hi vọng có thể đặt chân đến cảnh giới cao hơn.
Tần Dương nhìn chằm chằm La Dương, trong lòng có chút lo lắng:
- Vậy La gia có nắm chắc không?
La Dương hơi do dự:
- La gia sẽ mời ông hai và bác Hồng ra tay, thực lực của họ đều rất mạnh. Nhưng thực lực của Triệu gia cũng mạnh, chưa đánh đúng là không dám khẳng định có thể thắng.
Dường như lo Tần Dương sẽ nghĩ ngợi nhiều, La Dương vỗ vỗ vai Tần Dương nói:
- Tần Dương, việc này chủ yếu là do mâu thuẫn về lợi ích giữa Triệu gia và La gia gây ra. Không liên quan gì đến chuyện mà em gặp phải. Chẳng qua bọn họ tìm cớ để gây sự mà thôi, em không cần phải để bụng làm gì. La gia chúng ta ở đất Thương Chu này có sóng gió gì mà chưa trải qua, chút chuyện nhỏ đó không đáng gì cả.
Tần Dương vâng một tiếng, hiếu kỳ hỏi:
- Anh họ, giờ thực lực của anh là mức nào?
La Dương cười nói:
- Trung 24 huyệt, đỉnh tiểu thành cảnh, cách đại thành cảnh còn thiếu một chân bước nữa.
- Thế hệ thanh niên lợi hại nhất La gia đó?
La Dương đương nhiên vẫn có đôi chút hiểu biết về thực lực của Triệu gia:
- Thế hệ thanh niên của Triệu gia vốn dĩ có một thiên tài, 28 tuổi đột phá đại thành cảnh. Nếu như hắn đại diện cho thế hệ thanh niên ra mặt thì La gia không ai có thể địch được. May mắn là bây giờ hắn đã 31 tuổi, đã qua giới hạn của thế hệ thanh niên, nên không thể đại diện cho thế hệ thanh niên được. Ngoài hắn ra, người lợi hại nhất của Triệu gia chính là Triệu Hồng, chỉ có điều thực lực của hắn không bằng anh, mới có trung 23 huyệt, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì hắn không phải đối thủ của anh.
Tần Dương thở phào một cái, cười nói:
- Nếu nói vậy, chỉ cần trong hai trận kia có thể thắng một trận thì La gia có thể thắng rồi?
- Đúng, gia gia cũng đã hạ quyết tâm rồi. Đợi qua tết sẽ khiêu chiến với Triệu gia, nếu không có gì thay đổi thì chắc Triệu gia sẽ không từ chối. Dù sao bọn họ cũng muốn đánh bại chúng ta để hưởng lợi mà. Đây sẽ là một cơ hội, dù gì cũng không ai nắm chắc phần thắng, nói chung vẫn phải chờ đánh xong mới biết được.
La Dương cười nói:
- Tần Dương, mấy ngày này em nên cẩn thận một chút, đừng đi lung tung một mình. Dù sao ăn tết xong là bọn em quay về Trung Hải nên cũng không cần lo lắng.
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Trận đấu đấu lôi đài này lúc nào sẽ cử hành ạ?
La Dương vẻ không chắc chắn nói:
- Anh cũng không rõ, còn phải xem thái độ của Triệu gia nữa. Có điều hiện bây giờ La gia và Triệu gia đang tranh giành một hạng mục có ảnh hưởng lớn đến vận mệnh của gia tộc. Quyền tranh đoạt hạng mục lớn này chắc chắn cũng sẽ được đưa vào giao ước. Đầu năm sau, khi ăn tết xong hạng mục này sẽ có kết quả. Anh nghĩ chỉ cần Triệu gia cũng có cùng suy nghĩ như vậy thì chắc chắc là sẽ cử hành vào khoảng trước mùng mười tết.
Tần Dương suy nghĩ một chút nói:
- Được, vậy em sẽ ở lại xem. Dù sao về nhà cũng chả có chuyện gì, chi bằng ở lại mở mang tầm mắt.
La Dương hơi bất ngờ, chợt cười nói:
- Nếu em có thời gian thì cứ ở lại không sao cả. Vừa hay anh em chúng ta có thể tụ tập thêm một thời gian nữa.
Suy cho cùng mặc dù La gia xảy ra xung đột với Triệu gia gốc rễ vẫn là do xung đột về lợi ích. Nhưng Tần Dương cũng coi như là ngòi nổ của trận đấu này, giờ bảo Tần Dương phủi mông một cái xoay người bỏ đi, đúng thật là có chút không hợp với tính cách Tần Dương. Bất kể kết quả của trận đấu này là thắng hay thua thì hắn vẫn hi vọng ở lại tận mắt chứng kiến, hoặc là xem xem có thể giúp đỡ được gì hay chăng.
La Dương đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Tần Dương nên cũng không thuyết phục thêm nữa. Ngược lại trong ánh mắt toát ra mấy phần vui vẻ và yêu mến. Dù thực lực hiện tại của Tần Dương đúng là hơi thấp một chút, nhưng tốt xấu gì sau lưng vẫn còn có Tôn Đại Phật mà...