Chương 777: Chuyện trên đời ai mà nói trước được
Ba mươi tết, nhà nhà giăng đèn kết hoa.
Nhà ông cụ La lại được dịp trở nên náo nhiệt, bốn anh em nhà họ La cùng với toàn bộ con cháu đều tụ họp đông đủ ở nhà ông cụ La.
Trước đó ông cụ La đã đánh với Triệu Minh ba quyền, khí mạch không thông. Tưởng rằng năm này chắc sẽ không được yên nhưng không ngờ Tần Dương lại là truyền nhân ẩn môn, có được liệu pháp châm cứu Quan Âm Châm thần kỳ, đã đả thông khí huyết cho ông.
Dù sức khỏe ông cụ La chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi lại. Ông mặc bộ đường trang màu đỏ, trông cũng mang theo không khí vui vẻ.
Là thời gian đoàn tụ cuối năm nên mọi người đều không bận việc gì. La Khai, La Chính lại rủ Tần Dương đi đánh mạt chược. Lần này đến La Dương cũng ngồi vô bàn.
Tần Dương rõ ràng có thể cảm nhận được thái độ của mọi người trong nhà họ La đối với mình đã có chút chuyển biến. Đến cả thái độ của La Kim Phong và La Kim Hải vẫn luôn xem thường Tần Hoa cũng có sự thay đổi không nhỏ, trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
Tối qua Tần Hoa còn khen riêng Tần Dương đã khiến cho ông nở mày nở mặt, làm cho tình trạng vốn hơi căng thẳng của ông trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đang chơi giữa chừng thì điện thoại Tần Dương bỗng đổ chuông, nhìn thấy dòng chữ Hàn Thanh Thanh hiện lên.
- Em đánh giúp anh mấy ván, anh đi nghe cuộc điện thoại... cứ đánh thoải mái, thắng được là của em, thua tính của anh.
Tần Dương nhường chỗ lại cho một cô em họ đang ngồi bên xem mình đánh, sau đó đi nghe điện thoại.
- Chúc mừng năm mới, Hàn Thanh Thanh.
- Chúc mừng năm mới, Tần Dương, chúc cậu gia đình cậu năm mới bình an khỏe mạnh, sự nghiệp không ngừng thăng tiến!
Năm mới đương nhiên mở đầu phải là những lời chúc phúc, nói những câu may mắn, cát tường. Hai người nói với nhau những lời chúc mừng sau đó Tần Dương cười nói:
- Cậu đang làm gì vậy?
- Đang đi siêu thị với mẹ mua ít đồ ăn, còn cậu?
Tần Dương cười nói:
- Mình đang đánh mạt chược với mấy anh em họ.
- Anh em họ?
Khẩu khí của Hàn Thanh Thanh đầy vẻ nghi hoặc. Mối quan hệ giữa cô và Tần Dương khá thân thiết. Tần Dương cũng từng kể về tình hình gia đình của mình với cô, nhưng cũng chưa hề nghe kể gì về anh em họ cả.
Tần Dương cười cười, nói sơ qua về chuyện nhà họ La một lượt.
- Hả, còn có chuyện này nữa sao. Đúng là làm người ta ngạc nhiên thật đấy. Chắc cậu bất ngờ lắm hả, ha ha...
Tần Dương cười nói:
- Đúng vậy, lúc ấy nghe xong mình cũng đờ cả người ra. Hơn 20 năm, bỗng mọc ra một đại gia đình lớn như thế. Có điều cũng may là những người họ hàng này đối với mình cũng không tệ lắm. Mới tới ở được 2 hôm, tất cả mọi người ở đây đều rất nhiệt tình.
Hàn Thanh Thanh cười nói:
- Thế chẳng phải là tốt rồi à. Một đại gia đình cùng vui vẻ đón tết, vẫn tốt hơn là chỉ có hai ba người, ăn cơm cũng không có không khí.
Tần Dương quan tâm hỏi:
- Cậu thì sao, năm nay vẫn đón tết ở nhà ngoại hả?
- Ừ, mình với mẹ mình có hai người cũng không vui nên đến nhà ông ngoại cùng đón tết cho xôm. Ít ra thì mọi người cũng nhộn nhịp hơn một chút. Cậu cũng biết năm mới là lúc gia đình được đoàn tụ. Người mà mẹ mình nhớ nhất là bố mình, cũng là chuyện đáng buồn nhất...
Tần Dương hiểu ý gật đầu:
- Ừ! Đúng vậy. Những dịp đoàn viên lại nhớ tới người thân. Nếu có người nhà ở cùng hàn huyên thì còn có không khí đương nhiên sẽ tốt hơn. Họ hàng bên nhà bố cậu thì sao, không về đón tết à?
Giọng Hàn Thanh Thanh có hơi chững lại:
- Bởi vì mình là con gái, ông và mọi người cũng không quan tâm lắm. Mẹ mình cũng rất cứng cỏi, hồi đó sau khi làm loạn lên khiến cả nhà cũng không còn vui vẻ nữa. Trừ khi có việc gì quan trọng ra còn không thì rất ít khi qua lại.
Tần Dương an ủi:
- Thôi không sao đâu, dù gì cậu cũng đã trưởng thành. Mình sống tốt cuộc sống của mình là được. Họ hàng thân thích mặc dù có quan hệ máu mủ, nhưng cái chính vẫn là tình cảm. Nếu đã không có tình cảm, vậy mối quan hệ họ hàng thân thích này cũng chỉ còn trên danh nghĩa, dĩ nhiên cũng không cần phải để tâm làm gì.
Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng, chợt cười nói:
- Chí ít mình cũng sẽ không xảy ra tình huống giống như cậu, bỗng nhiên thình lình xuất hiện một dây họ hàng.
Chuyện này quả đúng là có chút khôi hài, đến mức Hàn Thanh Thanh vừa nhắc đến đã không nhịn được mà bật cười.
Tâm trạng Tần Dương cũng bởi tiếng cười của Hàn Thanh Thanh trở nên tốt hơn, mới chọc cô:
- Chuyện trên đời ai có thể đoán trước được, nói không chừng ngày nào đó bỗng nhiên cậu cũng bị người ta tìm tới, nói cậu là ai ai ai đó không chừng, cả khối tài sản đang chờ cậu thừa hưởng, ha ha...
- Nói vớ vẩn, làm sao có thể được! Ông bà nội ngoài của mình đều đang đây cả. Mặc dù lúc trẻ bố mình đi xa một thời gian. Nhưng nếu có gì thật chẳng lẽ mẹ mình còn không biết sao. Ở đâu ra khối tài sản kếch xù chờ mình thừa hưởng chứ. Cái đó chỉ có trong phim thôi.
Tần Dương cười ha ha một tiếng:
- Cuộc sống thực vốn luôn ly kỳ hơn phim ảnh mà.
Tần Dương đúng là không nói xạo, giống như bố mẹ của Tần Dương. La Thi Thiến làm sao mà biết được thân phận thực sự của Tần Hoa, làm sao biết được những chuyện mà ông đã làm chứ ?
Hàn Thanh Thanh bật cười vui vẻ, cười một hồi rồi nói:
- Đúng rồi, ăn tết xong mình nói mẹ mình đến Trung Hải ở chơi một thời gian. Đến lúc đó cậu xem bệnh giúp mẹ mình cái nhé.
Tần Dương liền đồng ý:
- Được, không vấn đề gì, cam đoan sẽ làm cho di nên mạnh khỏe hơn.
Hàn Thanh Thanh biết Tần Dương có khả năng đó:
- Cám ơn nhé, đến lúc đó mời cậu ăn cơm.
- Ừ.
Tần Dương thoải mái đồng ý:
- Hay là cậu đích thân xuống bếp làm cho mình một bữa, như vậy càng tỏ ra có thành ý hơn. Dù sao nhà bếp của mình cũng để không...
Hàn Thanh Thanh cười ra tiếng:
- Cũng được, chỉ cần cậu không chê mình nấu ăn dở.
Tần Dương khẽ cười nói:
- Mình không tin cậu nấu dở đâu. Người ham học hỏi như cậu, nấu ăn chắc chắn cũng rất giỏi.
Hàn Thanh Thanh khẽ cười nói:
- Cậu cũng đừng kỳ vọng quá, nếu không đến lúc đó sẽ thất vọng đấy... Vậy thôi nha, mẹ mình đang gọi, mình cúp máy trước nhé.
- Được, có gì nói sau.
Tần Dương cúp điện thoại, nở nụ cười thầm.
Quay đầu nhìn lướt qua bàn mạt chược, Tần Dương nghĩ ngợi hay là tiện thể gọi điện chúc tết hết lượt luôn. Chứ không cứ một lúc lại một cuộc điện thoại cũng không hay lắm.
Tần Dương đi vòng ra sân sau ngồi xuống một cái ghế, bắt đầu gửi tin nhắn, gọi điện.
Mỗi một tin nhắn chúc tết Tần Dương đều tự mình viết, rất cẩn thận và nhắm đúng đối tượng. Không phải loại tin gửi hàng loạt, kiểu tin nhắn đó vừa nhìn đã thấy chán, hơn nữa cũng không có chút thành ý gì.
Tin nhắn chúc phúc của bạn bè cũng lập tức hồi đáp lại, ngay sau đó điện thoại của Tần Dương cũng reo lên.
- Chúc mừng năm mới, phát tài phát lộc, phát lì xì đi!
Giọng Lý Tư Kỳ trong trẻo pha chút dí dỏm vang lên ở đầu dây bên kia:
- Bao lì xì không được bé nha, em muốn cái thật to vào!
Tần Dương không nhịn được bật cười:
- Được, cũng may hai hôm nay anh thắng được cũng kha khá, đảm bảo cho em cái bao lì xì đủ to!
Lý Tư Kỳ kinh ngạc hỏi:
- Thắng tiền sao? Đánh bài đầu năm thắng hả, thắng được bao nhiêu?
Tần Dương cười nói:
- Xem người ta đấu võ đặt cược thắng, được hơn 200 vạn đó.
- Cha! Anh giỏi vậy sao, hình như anh đi đến đâu cũng có thể kiếm tiền thì phải. Ha ha, vậy phải cho em cái bao lì xì thật to đấy nhé. Phù hộ cho mình một năm gặp nhiều may mắn, càng ngày càng nổi tiếng!
Tần Dương sảng khoái đồng ý:
- Được!
Lý Tư Kỳ bỗng đổi giọng, âm thanh có phần yểu điệu:
- Lâu không gặp, anh có nhớ em không vậy?