Chương 778: Cứu tôi!
Tần Dương tắt điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô em này đúng là càng lúc càng biết trêu chọc người ta.
Có lẽ một người như cô ấy sẽ không bao giờ để lộ bộ mặt đó trước mặt người khác.
Chỉ có duy nhất trước mặt hắn, cô mới để lộ ra vẻ quyến rũ của một cô gái như thế.
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại, cuối cùng Tần Dương gọi cho sư phụ Mạc Vũ.
- Sư phụ, thầy đang làm gì vậy ạ?
Mạc Vũ cười nói:
- Ba mươi tết còn làm gì được chứ, đương nhiên là làm mấy món ngon đón năm mới rồi.
Tần Dương cười hì hì hỏi
:
- Làm món ngon gì vậy thầy? Thầy và Tư Đồ Hương cùng làm ạ?
- Còn có cả dì Long của con nữa. Mọi người đang làm há cảo.
Đôi mắt Tần Dương sáng lên:
- Dì Long đón năm mới cùng thầy?
Mạc Vũ ừ một tiếng:
- Dì Long nói một mình thầy đón năm mới đáng thương, đau khổ quá nên mời thầy tới Long gia. Thầy từ chối khéo, kết quả là bà ấy chạy tới đây…
Tần Dương cười he he:
- Sư phụ, sao con có cảm giác là sắp có chuyện gì tốt đẹp xảy ra nhỉ.
- Tiểu tử thối, con lại ngứa da rồi phải không.
Mạc Vũ vừa cười vừa mắng hắn, nhưng trong giọng nói vẫn để lộ ra sự ngượng ngùng không thể che giấu được.
Tần Dương tiếp tục cổ vũ:
- Dì Long quá tốt, gia cảnh các thứ càng không cần phải nói. Dù sao thì sư phụ cũng chẳng để ý tới mấy thứ đó. Dì Long xinh đẹp, lại nặng tình, đối tốt với thầy như vây. Một đứa làm đệ tử như con thật hi vọng hai người có thể ở bên nhau. Như vậy, sau này sư phụ cũng có thêm người bên cạnh chăm sóc, còn con có thêm một sư mẫu, có thể hỏi tiền lì xì năm mới của dì Long một cách quang minh chính đại rồi!
Mạc Vũ lập tức cảm thấy muốn bùng nổ khi thấy Tần Dương nói như vậy. Ông hừ một tiếng:
- Nói nhảm ít thôi, có việc gì không, không có thì cúp máy nhé…
- Đừng đừng đừng, sư phụ đừng tắt máy!
Tần Dương cười hì hì ngăn lại:
- Vết thương của Tư Đồ Hương hồi phục thế nào rồi ạ?
- Không tồi, có lẽ thêm tầm hai tháng nữa là có thể khỏi hoàn toàn rồi.
Tần Dương cười nói:
- Tốt quá ạ, đúng rồi, sư phụ, thầy định khi nào đưa con đi Giang Châu ạ? Chắc con phải ở lại Thương Chu thêm vài ngày nữa, mấy người bên nhà ông ngoại con sẽ tham gia đánh lôi đài với người khác. Con định ở lại xem sao. Dù sao thì chuyện này cũng có liên quan tới con chút ít…
- Đấu lôi đài? Có gì liên quan tới con à?
Tần Dương thuật lại hết mọi chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua:
- Chắc khoảng mùng mười con mới có thể rời đi được, có kịp không ạ?
- Cũng tầm đó. Dù sao thì thầy cũng chỉ đưa con đi làm quen tông môn, để con xem một vài cuốn sách cổ, không tốn nhiều thời gian lắm. Nếu như con có việc gì thì sau này tự sắp xếp thời gian đi cũng được.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm:
- Được ạ, vậy con xong việc bên này sẽ bay thẳng tới Giang Châu.
- Được!
Mạc Vũ đáp lại một câu rồi hơi dừng lại:
- Thầy không thích hợp nhúng tay vào chuyện giữa Triệu gia và La gia, nhưng nếu thật sự cần giúp đỡ thì thầy cũng có vài người bạn ở đó. Có phiền phức gì, con có thể gọi điện cho thầy. Nếu nhất thời không gọi được, các con có thể liên hệ với một người tên Đới Ngọc Lâm, là gia chủ của thế gia tu hành Đới gia ở Hòa Bắc. Về cơ bản thì không có chuyện gì mà họ không giải quyết được cả.
- Dạ, cảm ơn sư phụ.
Tần Dương vừa cười vừa nói;
- Trước đây thầy không qua lại nhiều với tu hành giả, nên không biết rõ cái gọi là uy danh sư phụ. Hai năm gần đây thầy mới phát hiện ra uy danh của sư phụ đấy. Đó là điều mọi người đều không hiểu. Một khi con nói con là đệ tử Ẩn Môn, sư phụ là Mạc tiên sinh thì ái chà, ánh mắt của bọn họ nhìn con đều thay đổi.
Mạc Vũ cười mắng:
- Nịnh bợ ít thôi! Đây chính là lý do thầy bắt con khổ luyện y thuật. Nếu như không có mối thù hận sâu đậm nào thì thông thường không ai lại đi đắc tội với một tu hành giả có y thuật cao thâm cả. Thậm chí bọn họ còn tự nguyện kết mối thiện duyên với những người như thế. Bởi dù sao thì con người sống một đời, bất luận là bản thân, hay là bạn bè, người thân xung quanh ai cũng đều sẽ mắc bệnh, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Đợi đến khi con tới tuổi của thầy, dựa vào trình độ y thuật của mình thì con cũng sẽ là người mà ai ai cũng biết trong giới tu hành…
Tần Dương đương nhiên hiểu lời của Mạc Vũ. Có rất nhiều tu hành giả có thực lực rất mạnh trong giới tu hành, có cả những người còn lợi hại hơn cả sư phụ, nhưng về căn bản không ai có được y thuật cao tuyệt như ông. Sự đặc biệt của Mạc Vũ cũng từ đó mà ra. Huống hồ mấy năm nay, ông đã chứng minh năng lực của mình bằng việc chữa khỏi bệnh cho không biết bao nhiêu người bị mắc bệnh năng, bệnh nan y mà rất nhiều bệnh viện đều bó tay.
Những người mà Mạc Vũ chữa khỏi bệnh có người bình thường, có tu hành giả, có cả thủ lĩnh đầu não của quốc gia, chính điều đó đã càng tạo ra địa vị đặc biệt của ông. Hiện tại ở Trung Hải, Tần Dương đã trở thành cây bảo mệnhcủa rất nhiều những người tai to mặt lớn. Huống hồ một người có y thuật thần kỳ hơn hắn như Mạc Vũ thì làm gì lại không có nhiều bệnh nhân có địa vị hơn tôn trọng ông chứ?
Trở thành kẻ địch của Mạc Vũ sao?
Động tới Mạc Vũ?
Ngoài Hắc thủ, những kẻ ẩn nấp, dám ra tay không kiêng nể ra thì những người đàng hoàng, dù có muốn động chạm đến Mạc Vũ cũng phải dựa theo quy tắc của giới tu hành. Làm gì có kẻ nào dám dùng những chiêu thức bỉ ổi để đối phó với Mạc Vũ chứ
?
Trừ khi kẻ đó đã chuẩn bị sẵn sàng mất mạng…
- Vâng sư phụ, con sẽ nỗ lực, hi vọng sau này sẽ không làm thầy phải mất mặt.
Mạc Vũ cười nói;
- Dựa vào thiên phú của con, chỉ cần không gặp phải điều bất trắc thì chắc chắn thành tựu cuối cùng sẽ không kém của thầy đâu. Giờ con còn trẻ, có đủ thời gian nên đừng lo lắng quá. Con người đều trưởng thành từng bước từng bước một, đây là một quá trình tất yếu, không ai có thể đốt cháy giai đoạn cả.
- Vâng, sư phụ!
- Được rồi, cứ vậy nhé, thầy phải đi bóc tỏi rồi, con chơi một mình đi!
Bóc tỏi?
Tần Dương cầm điện thoại mà đầu bên kia đã cúp máy, không nhịn được bèn cười. Trong đầu hắn không khỏi hiện ra hình ảnh dì Long và Tư Đồ Hương đang băm thịt, còn sư phụ xách cái ghế đẩu ngồi xuống cạnh đó bóc tỏi…
Tâm trạng của Tần Dương rất vui, chủ yếu là hắn cảm thấy vui mừng thay cho sư phụ.
Tần Dương đi theo Mạc Vũ đã nhiều năm, đương nhiên hắn hiểu rất rõ tính cách của ông. Mạc vũ đã chịu làm há cảo đón năm mới cùng dì Long, chứng tỏ ông vẫn còn tình cảm với dì ấy.
Nam theo đuổi nữ, cách cả ngọn núi, nữ theo đuổi nam, thì chỉ cách tầng vải mỏng.
Năm đó Long Nguyệt ít tuổi, hơn nữa, Thu Tư vẫn còn đó, trái tim Mạc Vũ chỉ dành cho Thu Tư. Dù ông biết Long Nguyệt nặng tình và cũng có thiện cảm với bà nhưng ông vẫn từ chối Long Nguyệt. Giờ đây Thu Tư đã lấy chồng, Mạc Vũ cũng dần dần nghĩ thoáng hơn, còn Long Nguyệt vẫn đợi ông với tình cảm sâu đậm như trước. Tấm lòng đó khiến MạcVũ vô cùng cảm động. Năm đó Long Nguyệt không theo đuổi được Mạc Vũ là vì Thu Tư, giờ đây Mạc Vũ đã từ bỏ Thu Tư, Long Nguyệt lại tiếp tục theo đuổi ông, có thêm bước đệm là tình cảm năm xưa, làm sao bà lại không thành công chứ?
Hai bên đều vậy, khiến Mạc Vũ và Long Nguyệt dễ dàng đến được với nhau hơn.
Dù hiện tại không có thì cơ hội sau này ở cạnh nhau cũng vẫn rất lớn.
Mạc Vũ cô đơn nhiều năm như vậy, một người làm đệ tử như Tần Dương đương nhiên rất đồng cảm. Giờ đây nhìn thấy sự tiến triển giữa sư phụ và Long Nguyệt thì sao mà hắn không vui mừng thay cho sư phụ được chứ?
Gọi điện thoại xong, Tần Dương vui mừng quay trở lại phòng, tiếp tục túm lại thành một đám đánh mạt trượt với anh em La gia, bỏ ra thời gian cả ngày trời chơi cùng họ.
Buổi tối, mọi người ngồi quây quần thành hai bàn lớn, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.
Lần này, Tần Dương ngồi cùng với La Khai và những người khác. Đang uống rượu vui vẻ thì di dộng của hắn đột ngột vang lên.
Tần Dương tưởng là bạn mình gọi tới. Hắn cúi đầu thì nhìn thấy một số điện thoại lạ.
Tần Dương nhận điện thoại:
- A lô?
Tiếng thở dồn dập của một người đàn ông truyền tới tai Tần Dương:
- Tần Dương, là tôi Lưỡi Lê, tôi bị người của Triệu gia bao vây rồi, cứu tôi với! Chỉ cần cậu cứu tôi, tôi đồng ý bán bí kỹ của Huyễn Ảnh bộ cho cậu
!