Chương 779: Ông khẳng định không nể mặt nó?
Tần Dương nhướn mày:
- Anh đang ở đâu?
Lưỡi Lê nhanh chóng báo địa chỉ:
Bọn chúng bao vây hết nơi này rồi, đang tìm tới đây, tôi không trốn lâu được nữa.
- Được, anh đợi đó, kéo dài thời gian, tôi tới ngay!
Tần Dương tắt điện thoại, đứng dậy.
- Tần Dương, em định đi đâu vậy?
Tần Dương trầm giọng:
- Lưỡi Lê bị người của Triệu gia bao vây rồi, em đi cứu người.
Tần Dương sải bước tới trước bàn mà ba hắn đang ngồi, nói nhanh gọn:
- Ông nội…
Hắn chưa nói hết thì ông cụ La đã nhướn mày:
- Cậu cả, con đi cùng Tần Dương môt chuyến đi.
La Kim Phong đặt đũa xuống, đứng dậy:
- Được ạ
!
Tần Dương tỏ ra xúc động. Ngày ba mươi tết, gặp phải chuyện như vậy mà ông cụ không nói câu nào đã kêu bác cả đi cứu người cùng hắn, rõ ràng ông cụ lo lắng một mình hắn đi không khống chế được tình hình. Vì dù sao thì hắn cũng mới chỉ là một tu hành giả Tiểu Thành cảnh, Triệu gia người đông thế mạnh, nếu thật sự có chuyện gì thì hiện tại hắn cũng không thể cản nổi.
Thời gian cấp bách, Tần Dương cũng không khách khí:
- Cảm ơn ông ngoại, bác cả.
La Kim Phong cũng không nhiều lời, ông nói một cách ngắn gọn:
- Đi thôi!
La Thi Thiến nói bằng giọng lo lắng:
- Con cẩn thận một chút, an toàn là số một nhé…
Ông cụ La hừ một tiếng:
- Có thằng cả đi cùng, không sao đâu.
- Mẹ đừng lo lắng, không sao đâu ạ.
Tần Dương đáp lại một câu rồi vội vàng cùng La Kim Phong đi ra khỏi cửa, sau đó lên xe, nói cho ông biết địa điểm. Chiếc xe lao tới điểm đến nhanh như điện chớp.
Chiếc xe chạy được hai mươi phút thì tới một địa điểm cách toà nhà nhỏ không xa. Tần Dương bèn gọi điện thoại cho Lưỡi Lê.
- Bọn tôi tới rồi, anh đang ở đâu?
- Tôi ở lầu tám, cậu ở đâu đấy?
- Trong một chiếc xe bên đường, xe có bật đèn, anh có nhìn thấy không?
Tiếng bước chân từ trong điện thoại truyền tới, sau đó là giọng nói của Lưỡi Lê:
- Thấy rồi, nhưng tôi không xuống được. Bọn chúng chặn các lối đi rồi, hơn nữa bên dưới còn có kẻ rất lợi hại đang canh chừng.
Đôi mắt Tần Dương nhanh chóng quét qua tòa nhà cũ kỹ, hắn nói:
- Anh đi tới phía bên phải của toà nhà, cũng chính là bên trái của anh. Ở đó có một đường ống nước nằm lộ bên ngoài tường, tôi nghĩ với thực lực của mình thì anh có thể đi xuống theo đường ống nước mà không có vấn đề gì cả.
Tiếng bước chân Lưỡi Lê vang lên, rõ ràng là anh đang nhanh chóng đi về phía mà Tần Dương nói:
- Có kẻ canh chừng bên dưới, hình như là Đại Thành cảnh…
Trong lòng Tần Dương trùng xuống, nhưng hắn vẫn trầm giọng như cũ:
- Bọn tôi ở dưới đón anh, bên cạnh tôi cũng có một cao thủ Đại thành cảnh.
- Được
!
Lưỡi Lê thở phào một tiếng, nhanh chóng tắt điện thoại.
Không cần Tần Dương nói thì La Kim Phong cũngđã lái xe tới vị trí dưới ống nước ở phía mặt bên của tòa nhà.
Khi chiếc xe tới địa điểm đó thì Lưỡi Lê cũng đã xuất hiện ở cửa sổ của lầu tám. Sau khi thò đầu ra nhìn, anh bèn đưa tay ra chộp lấy ống nước ở ngay bên cạnh.
Lưỡi Lê thử dùng sức, sau đó nhoài cả người ra trượt theo đường ống xuống dưới.
Động tác của Lưỡi Lê rất nhanh nhẹn, độ cao của tám tầng cũng chỉ tầm hơn hai mươi mét, anh trượt một lúc là xuống tới nơi.
Hiển nhiên anh cũng đã nhìn thấy Tần Dương. Sau khi chạm đất, anh nhanh chóng chạy về phía xe của hai người.
Thấy Lưỡi Lê sắp chạy tới chiếc xe trước mặt, một bóng người từ bên cạnh đột nhiên lao ra, đạp thẳng một đạp hung ác vào người Lưỡi Lê.
Tốc độ của kẻ đó cực nhanh, giống như một bóng ma lao ra từ trong bóng tối, khiến người khác không kịp phòng bị.
Lưỡi Lê kinh ngạc, đến khi anh phát hiện ra thì chân của kẻ kia đã đạp tới trước mặt mình rồi. Lưỡi Lê vội vàng đưa cánh tay ra, muốn ngăn cú đạp kia lại.
- Ầm
!
Cả người Lưỡi Lê giống như đạn pháo, bay ngược trở lại, đập thẳng vào bức tường. Những miếng gạch men được dính trên tường vỡ vụn, rơi xuống rào rào.
Lưỡi Lê bật ngược lại khỏi bức tường, ngã rầm xuống đất. Miệng anh phun ra một ngụm máu, rõ ràng cú đạp vừa rồi đã khiến anh bị thương rất nặng.
Tần Dương kinh ngạc. Hắn vốn định lái xe tới gần một chút để Lưỡi Lê lên xe rồi chạy, như vậy còn tránh được cả xung đột, ai ngờ đối phương đã sớm chờ ở phía dưới, hơn nữa cú đạp hung ác của đối phương đã chứng tỏ y là một cao thủ Đại Thành cảnh.
Thực lực của Lưỡi Lê gần đạt tới Tiểu Thành cảnh đỉnh phong. Trừ khi đối phương là cao thủ Đại Thành cảnh, nếu không thì làm gì có chuyện một cú đạp đã khiến anh phụt máu mất hết sức chiến đấu như vậy được.
Tần Phong và La Kim Phong vội vàng mở cửa xe. Nhưng lúc này, bóng đen kia đã xuất hiện trước mặt Lưỡi Lê như một bóng ma. Y dùng một chân đạp lên lưng của anh, rồi y quay người, nhìn về phía Tần Dương đầy lạnh lùng.
La Kim Phong tiến lại gần hơn vài bước. Ông đã nhìn rõ diện mạo của kẻ kia. La Kim Phong chau mày, trầm giọng:
- Triệu Kiệt!
Tần Dương đứng bên cạnh La Kim Phong, ánh mắt nhìn về phía khuôn mặt của Triệu Kiệt. Hắn thình lình phát hiện ra ông ta chính là kẻ cùng với Triệu Minh trước đây đã gây phiền phức cho La gia, và cũng chính là cao thủ Đại Thành cảnh lúc trước đã đấm lõm cửa xe khi Tần Dương cứu Lưỡi Lê.
Khuôn mặt Triệu Kiệt tỏ ra đắc ý:
- La Kim Phong, ông tới đây làm gì vậy? Muốn cứu nó sao? Đáng tiếc ông đến muộn mất rồi.
La Kim Phong trầm giọng:
- Thả cậu ta ra!
Triệu Kiệt cười lạnh lùng:
- Thả nó? Hôm nay là ba mươi tết đấy, ông có biết là vì bắt nó mà đến bữa cơm tất niên tôi cũng không được ăn không? Giờ khó khăn lắm mới bắt được, ông kêu tôi thả là tôi sẽ phải thả sao?
La Kim Phong tỏ ra hơi khó xử. Triệu gia và La gia thật sự luôn bất hòa, giờ đây tranh đoạt thêm hạng mục Kim Sa lại càng như nước với lửa, người khác có khi còn giữ chút thể diện cho họ nhưng Triệu Kiệt thì tuyệt đối sẽ không giữ thể diện cho người của La gia.
Đã là kẻ địch thì còn cần nể mặt làm gì chứ?
La Kim Phong nhìn Tần Dương đang đứng bên cạnh mình. Ông đảo mắt, rồi bỗng nhiên cười và nói nhỏ:
- Hoa Mạnh Đạt là bạn của Tần Dương, Tần Dương nhận được điện thoại tới cứu cậu ta. Tôi chỉ đi cùng nó. Ông không nể mặt La gia nhưng lẽ nào ông cũng quyết định không nể mặt Tần Dương sao?
Triệu Kiệt cười ha ha, đôi mắt ánh lên sự chế nhạo
:
- Tên tiểu tử này chỉ là một người họ hàng xa lắc xa lơ của ông, đến ngay cả La gia tôi còn không nể mặt, lẽ nào lại cần giữ thể diện cho một thằng nhóc đít thối này sao? La Kim Phong, anh uống rượu tất niên nên hồ đồ rồi hả?
La Kim Phong cười lạnh lùng:
- Đúng là Triệu gia và La gia chúng ta có mối quan hệ đối lập, ông không nể mặt tôi là chuyện thường. Mặc dù đứa cháu ngoại của tôi không có tâm pháp tu hành của La gia, nhưng nó lại có một sư phụ rất lợi hại…
Triệu Kiệt cười lạnh lùng:
- Sự phụ lợi hại, được đấy, tiểu tử, vậy cậu nói tên sư phụ cậu xem tôi có sợ hay không, xem có cần phải giữ thể diện cho ông ta hay không, ha ha…
Tần Dương trả lời một cách bình tĩnh:
- Sư phụ tôi là Mạc Vũ, giới tu hành gọi là Mạc tiên sinh, tông chủ đương đại của Ẩn Môn.
Tiếng cười của Triệu Kiệt đột ngột dừng lại. Dù trên khuôn mặt vẫn còn sót lại sự đắc ý lúc nãy nhưng ánh mắt đã trở nên kinh ngạc và nghi ngờ.
- Cậu nói gì, cậu nói sư phụ cậu là Mạc Vũ, tông chủ Ẩn Môn sao?