Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 770 - Chương 780: Bá Chủ Một Phương

Chương 780: Bá chủ một phương
 

- Thật một trăm phần trăm.

Tần Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kinh ngạc của Triệu Kiệt và trả lời một cách bình tĩnh:

- Lưỡi Lê là bạn của tôi. Lúc trước anh ấy làm bị thương người nhà họ Triệu các ông cũng là vì các ông ra tay trước, nếu như Triệu gia dừng lại ở đây, tôi có thể chữa khỏi chân bị gãy cho người nhà họ Triệu, bảo đảm sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào.

Triệu Kiệt tỏ ra hơi lúng túng nhưng ánh mắt ông ta nhanh chóng trở nên kiên định.

- Dù cậu có là đệ tử của Mạc Vũ nhưng đây là chuyện giữa Triệu gia và Lưỡi Lê nên cũng không phải việc của nhà cậu.

Tần Dương mỉm cười:

- Đường không phẳng là do có người đạp. Hành động của các ông ức hiếp người quá, đương nhiên có người thấy khó chịu, muốn ngăn lại.

Triệu Kiệt hơi nhíu mắt lại:

- Nếu tôi không nể mặt cậu thì sao?

Tần Dương cười, lặp lại một lần nữa:

- Lưỡi Lê là bạn của tôi.

Tần Dương không nói muốn làm gì nhưng câu nói đó đã đủ thể hiện thái độ của hắn. Nếu ông muốn ra tay với Lưỡi Lê thì cũng là ra tay với tôi, ra tay với Ẩn Môn và chính là kẻ địch của Ẩn Môn!

Triệu Kiệt nhìn Tần Dương một cách lạnh lùng:

- Bạn à? Nói nghe hay thế. Hai người cũng gặp nhau một hai lần chứ mấy, bạn bè gì chứ. Chẳng phải cậu vì Huyễn Ảnh bộ của Hoa gia sao? Nếu không chắc gì đã ra tay cứu nó?

Tần Dương cười nói:

- Đúng là tôi rất hứng thú với Huyễn Ảnh bộ, nhưng tôi không phải loại bất chấp tất cả như các ông. Nếu như tôi giống các người thì lần trước, sau khi cứu anh ấy tôi đã không để anh ấy rời đi như vậy rồi.

Triệu Kiệt hừ một tiếng:

- Ẩn Môn thật sự rất lợi hại, nhưng Triệu gia cũng không dễ bắt nạt vậy đâu. Hoa Mạnh Đạt làm người của Triệu gia bị thương, nếu Triệu gia không đòi lại được sự công bằng từ chuyện này thì người khác còn coi Triệu gia ra cái gì nữa?

Hiển nhiên Triệu Kiệt vẫn có chút dè chừng với Ẩn Môn, nếu không thì ông ta đã không cần phải nhắc tới việc Lưỡi Lê làm người của họ bị thương mà lật thẳng mặt rồi. Ông ta nói như vậy là vì muốn kiếm một lý do chính đáng cho Triệu gia

Tần Dương hơi nhíu mắt lại:

- Nói như vậy tức là ông từ chối đề nghị khi nãy của tôi, không đồng ý thả người rồi?

Triệu Kiệt hừ một tiếng lạnh lùng:

- Đương nhiên sẽ không thả người, nhưng có thể giữ thể diện cho Ẩn Môn. Đợi tôi đưa nó về, bắt nhận lỗi, sau khi sự việc giải quyết xong sẽ thả nó đi, đảm bảo còn nguyên vẹn, không mất một cọng lông.

La Kim Phong cười lạnh lùng, vạch trần lời nói của Triệu Kiệt:

- Bắt nhận lỗi? E rằng là dùng cực hình bức nó khai ra bí quyết Huyễn Ảnh bộ đúng không? Sau khi có được mới thả người ra, ha ha, ông coi ai cũng là đồ ngốc sao?

Khuôn mặt Triệu Kiệt hơi biến sắc. Đúng là ông ta có dự định như thế thật, vết thương của con trai Triệu Minh không hề nghiêm trọng, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi. Chẳng qua ông ta muốn kiếm cớ để đưa Lưỡi Lê về, bắt anh phải khai ra bí quyết của Huyễn Ảnh bộ mà thôi. Còn đối với Lưỡi Lê, sau khi ông ta có được Huyễn Ảnh bộ thì ai còn quan tâm anh sống chết thế nào?

Huyễn Ảnh bộ là một bí kỹ thuộc về việc kích phát tiềm lực. Loại bý kỹ này thông thường không cần thời gian tu luyện quá dài, chỉ cần bạn hiểu rõ kỹ xảo của nó là nhanh chóng có thể thi triển, cũng không cần phải lo lắng việc đối phương nói dối để lừa gạt bản thân, bởi vì chỉ cần thử là đã biết được thật giả.

Triệu Kiệt đưa tay là túm lấy Lưỡi Lê đang bị thương nặng lên, hừ một tiếng lạnh lùng:

- Bất luận thế nào thì tôi cũng không thể thả người cho các ông được, đừng cản tôi, nếu không, có đánh nhau thì người đầu tiên chết có thể sẽ là nó đấy.

Hơi dừng lại một chút, Triệu Kiệt nhìn Tần Dương một cách lạnh lùng:

- Chẳng phải cậu nói cậu là bạn của nó sao, chắc cậu cũng không muốn nhìn thấy nó chết trước mặt mình hoặc là chết dưới nắm đấm của chính cậu đâu nhỉ?

Đương nhiên Tần Dương không dám cản lại, nếu như bị ép, Triệu Kiệt ra tay thật với Lưỡi Lê thì phải làm sao?

Dù không chết thì rất có thể anh ta cũng sẽ tàn phế.

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng thay đổi suy nghĩ.

Đột nhiên hắn nghĩ tới những gì lúc trước sư phụ từng nói. Tần Dương quay đầu qua nói nhỏ:

- Sức ảnh hưởng của Đới gia ở Hòa Bắc có lớn không ạ? Có tác dụng gì với Triệu gia không bác?

La Kim Phong sửng sốt, đôi mắt sáng lên, đương nhiên ông hiểu “có tác dụng” của Tần Dương ở đây có nghĩa là gì.

- Đới gia là ông trùm ở Hòa Bắc, đương nhiên Triệu gia không dám chọc giận …

Tần Dương bồi thêm một câu

- Nếu như Đới gia ra mặt thì sao ạ?

La Kim Phong trả lời không chút do dự:

- Chắc chắn Triệu gia sẽ nhún nhường. Đúng là Huyễn Ảnh bộ rất có ý nghĩa, nhưng chỉ vì Huyễn Ảnh bộ mà đắc tội với Đới gia thì tổn thất của bọn họ không ít theo cách thông thường đâu.

- Đợi đã!

Tần dương khẽ hô lên, đồng thời nói với La Kim Phong:

- Bác cả, giúp con ngăn ông ta lại!

Triệu Kiệt xoay người, lạnh lùng nhìn La Kim Phong đi tới, cản ngay trước mặt mình:

- Sao vậy, muốn đấu võ à?

La Kim Phong trầm giọng:

- Ông đợi đã.

Triệu Kiệt thấy La Kim Phong không có ý định ra tay nên cũng không vội. Ông ta nhìn Tần Dương ở phía sau thì phát hiện hắn đang lấy điện thoại ra và gọi.

Triệu Kiệt hơi nhíu mắt:

- Sao thế, gọi điện thoại kêu sư phụ tới cứu à?

Tần Dương nhìn Triệu Kiệt một cái, hắn mặc kệ ông ta, nhanh chóng kết nối. Tần Dương quay người đi.

- Xin hỏi có phải là Lâm tiên sinh của Đới gia không ạ?

- Tôi đây, anh là ai?

Tần Dương nói bằng giọng khách sao:

- Con là Tần Dương, đệ tử Mạc Vũ của Ẩn Môn…

- Đệ tử của Mạc tiên sinh à, ồ, xin chào, xin chào, muộn thế này gọi điện thoại có việc gì không?

Tần Dương trả lời một cách thẳng thắn:

- Dạ, con đang ở Thương Chu, gặp chút phiền phức, sự việc là thế này…

Đới Ngọc Lâm nghe xong thì trả lời không chút do dự:

- Chuyện này cậu đợi chút, tôi gọi điện thoại cho gia chủ bọn họ, chút chuyện vặt vãnh này Triệu gia không dám không nể mặt Đới mỗ tôi đâu.

Tần Dương cảm tạ

- Làm phiền Đới tiên sinh rồi ạ.

Đới Ngọc Lâm cười nói:

- Tần tiên sinh không cần khách khí. Mạc tiên sinh là đại ân nhân, có thể giúp được chút chuyện nhỏ cho Mạc tiên sinh là vinh hạnh của tôi. Cậu đợi chút, tôi lập tức gọi điện thoại.

Tần Dương tắt máy, nhìn ánh mắt thoáng hiện ra sự căng thẳng của Triệu Kiệt và mỉm cười:

- Đợi một chút, có thể là gia chủ Triệu gia nhà các ông đột nhiên thay đổi chủ ý cũng không biết chừng.

Triệu Kiệt nhìn chằm chằm vào tần Dương:

- Cậu đã gọi điện thoại cho ai vậy?

Tần Dương trả lời một cách thản nhiên:

- Đới Ngọc Lâm, gia chủ của Đới Gia ở Hòa Bắc.

Khuôn mặt Triệu Kiệt biến sắc. Mặc dù ông ta dè chừng Ẩn Môn nhưng dù sao nơi đây cũng là Thương Chu. Dù gì thì bọn họ cũng là gia tộc thâm căn cố đế ở đây nên không quá sợ Mạc Vũ, vì Mạc Vũ cũng chỉ là một con người. Hơn nữa, chuyện này mỗi ngươi nói một kiểu, ai cũng tự có cái lý của mình, là một đống rối rắm.

Nhưng Đới Ngọc Lâm thì hoàn toàn khác. Đới gia là ông trùm ở Hòa Bắc, thế lực hùng hậu. Nếu như ông ấy muốn đối phó thì Triệu gia sẽ không thể ngăn chặn nổi…

Triệu Kiệt cắn môi, lẳng lặng chờ đợi. Lúc này, toàn bộ những người của Triệu gia bao vây Lưỡi Lê cùng đều đã đi xuống, đứng phía sau Triệu Kiệt, nhìn La Kim Phong như nhìn kẻ địch.

Ông ta không hề phải đợi lâu, khoảng bốn, năm phút sau, điện thoại của Triệu Kiệt đột nhiên rung lên.

Triệu Kiệt đưa điện thoại lên coi. Ông liếc nhìn Tần Dương theo bản năng, rồi mới quay người đi khoảng hai bước, nghe điện thoại và nói nhỏ.

Cuộc gọi rất ngắn, tầm hai ba câu là đầu bên kia đã cúp máy.

Triệu Kiệt buông điện thoại xuống, khuôn mặt trông cực kỳ khó coi. Ông ném Lưỡi Lê xuống đất, nhìn Tần Dương một cách lạnh lùng rồi nói:

- Chúng ta đi!
Bình Luận (0)
Comment