Chương 781: Đoàn kết đồng lòng
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bước tới, dìu Lưỡi Lê đứng dậy.
La Kim Phong nhìn đám người Triệu Kiệt ở phía xa, ánh mắt ánh lên sự phức tạp.
Một cuộc điện thoại của Tần Dương, Gia chủ Đới Ngọc Lâm trong giới tu hành Hòa Bắc lại gọi điện thoại cho Triệu gia. Miếng thịt mà Triệu gia đưa vào miệng không có cách nào nuốt trôi, bị ép phải nhổ ra.
Đây chính là sức mạnh về mối quan hệ của Ẩn Môn!
Đứa cháu của ông thật không đơn giản chút nào!
- Lưỡi Lê, vết thương của anh thế nào rồi?
Lưỡi Lê nhổ ra một ngụm máu, cười một cách đau khổ:
- Bị nội thương, nhưng vẫn ổn, không chết được.
Tần Dương hỏi một cách nghi ngờ:
- Không phải lúc trước anh nói sẽ rời khỏi Thương Chu sao? Sao còn ở đây, lại còn bị Triệu gia bao vây nữa?
Khuôn mặt Lưỡi Lê hiện lên sự áy náy:
- Xin lỗi, lại gây thêm rắc rối cho cậu. Đúng là lúc trước tôi định rời đi nhưng tôi không bỏ vợ tôi ở lại được. Tôi âm thầm đưa cô ấy đi cùng, định bụng qua tết sẽ rời khỏi đây, nào ngờ lại vẫn bị bọn chúng chặn lại, tôi sợ bọn họ động tới cô ấy nên một mình đã dẫn dụ bọn chúng…
Tần Dương không hề trách cứ:
- Vậy vợ anh đang ở đâu?
Lưỡi Lê chỉ về phía trước;
- Trong căn nhà ngay trước mặt.
Tần Dương nhìn, trong lòng đã đưa ra được quyết định:
- Mặc dù người của Triệu gia đã rút đi, nhưng không ai dám đảm bảo bọn chúng có âm thầm ra tay nữa hay không, anh dẫn đường, chúng tôi đi đón vợ anh, sau đó tạm thời ở lại một địa điểm an toàn, đợi vết thương của anh khỏi hẳn rồi hãy rời khỏi Thương Chu.
La Kim Phong chủ động nói:
- Đưa tới nhà bác đi, dù người của Triệu gia có to gan đến đâu cũng không dám giương oai ở nhà của bác.
Tần Dương ngẩng đầu hỏi:
- Có bất tiện không ạ?
La Kim Phong cười nói:
- Có gì mà bất tiện, bác còn đầy phòng trống, trong nhà cũng chẳng có giúp việc, rất thuận tiện.
La Kim Phong đã nói vậy, Tần Dương cũng chẳng cần phải khách sáo nữa:
- Được ạ, cảm ơn bác cả.
La Kim Phong cười nói:
- Người một nhà, khách khí làm gì, hơn nữa thấy người của Triệu gia kinh ngạc như vậy, bác thấy khoái lắm, ha ha!
- Vâng, vậy chúng ta đi thôi.
Tần Dương dìu Lưỡi Lê lên xe. Anh chỉ đường, sau khi đón vợ Lưỡi Lê, La Kim Phong liền đi về phía nhà mình.
Tần Dương kiểm tra sơ qua cho Lưỡi Lê. Xương cốt không sao, nội tạng bị thương, cần phải nghỉ ngơi, có điều nhất thời không cần phải vội.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới nhà của La Kim Phong. Tần Dương đưa Lưỡi Lê vào một căn phòng khách, để anh nghỉ ngơi, còn chuyện gì khác thì hôm sau sẽ nói.
Tần Dương và La Kim Phong không được ăn cả bữa cơm tất niên đã phải chạy ra ngoài nên đương nhiên vẫn phải quay về. Vậy là ngay lúc đó bọn họ lại đi tới nhà ông cụ La.
Trên đường đi, Tần Dương gọi điện thoại cho Đới Ngọc Lâm:
- Đới tiên sinh, chúng con đã cứu được người rồi, lần này làm phiền tiên sinh quá ạ.
Giọng nói của Đới Ngọc Lâm vô cùng nhiệt tình:
- Chuyện nhỏ, Tần tiên sinh, cậu đang ở chỗ nào của Thương Chu vậy?
Tần Dương cười nói:
- Con ở La gia, ông cụ La Khiếu Thiên là ông ngoại con ạ.
Đới Ngọc Lâm giật mình:
- Ồ, ông cụ La là ông ngoại của Tần tiên sinh, vậy Tần tiên sinh và Hòa Bắc chúng tôi có quan hệ dây mơ rễ má rồi, Tần tiên sinh ở đây bao lâu vậy?
Tần Dương cười nói:
- Còn xem tình hình ạ, tầm mùng tám, mùng chín đó ạ.
Đới Ngọc Lâm cười một cách cởi mở:
- Được, vậy đầu năm tôi tới hỏi thăm ông cụ La, thiết quyền của ông cụ nổi tiếng lắm đấy.
Đương nhiên Đới Ngọc Lâm tới thăm hỏi ông cụ La là giả, mà muốn gặp mặt Tần Dương mới là thật. Tần Dương đương nhiên hiểu ra ngay, hắn mỉm cười:
- Đới tiên sinh quản lý một gia tộc to lớn, là người bận rộn, hay là con tới thăm hỏi Đới tiên sinh?
Mặc dù Mạc Vũ nói Đới Ngọc Lâm có một món nợ ân tình rất lớn đối với ông, nhưng người ta đã giúp đỡ mình, Tần Dương tới tận nơi cảm ơn cũng chẳng có vấn đề gì.
- Không đáng, thật sự không đáng.
Đới Ngọc Lâm phản ứng quyết liệt:
- Khó khăn lắm Tần Dương mới về đây, nên đoàn tụ bên gia đình, người thân thì hơn, đừng bôn ba khắp nơi nữa. Tôi vừa hay có chuyện tới Thương Chu, tiện ghé qua thăm hỏi ông cụ luôn, và cũng để gặp Tần tiên sinh. Tôi nghe nói về tuổi trẻ anh hào, và những việc đại triển uy thần của cậu ở Trung Hải cả đấy.
Tần Dương thấy Đới Ngọc Lâm nói vậy thì đột nhiên nghĩ tới việc tổ chức “Đánh lôi đài”, hắn hơi giật mình, cười nói:
- Được, vậy con sẽ ở La gia đợi Đới tiên sinh tới.
- Được, vậy năm sau chúng ta gặp lại!
Hai người chúc phúc nhau hai câu rồi tắt điện thoại.
La Kim Phong đang lái xe nhưng rất rõ cuộc hội thoại giữa Tần Dương và Đới Ngọc Lâm. Trong lòng ông thầm cảm thán. Mới chỉ có Tần Dương tới Thương Chu, Đới Ngọc Lâm là gia chủ của Đới gia đã chọn cách đích thân tới gặp Tần Dương rồi. Đúng là thể diện của Mạc Vũ lớn thật đấy!
- Đới Ngọc Lâm tới Thương Chu à?
Tần Dương dạ một tiếng:
- Ông ấy nói tới có chút việc, tiện thể thăm ông ngoại ạ.
La Kim Phong cười nói:
- Thăm ông ngoại là giả, muốn gặp con mới là thật. Chà, thể diện của Ẩn Môn lớn thật, việc Đới Ngọc Lâm tới thăm La gia mà đựơc truyền ra bên ngoài thì La gia đúng là được thơm lây rồi.
Tần Dương đương nhiên hiểu ý của La Kim Phong. Đới gia là vua một phương ở Bắc Hòa, nếu mối quan hệ giữa họ và La gia trở nên thân thiết, thì những gia tộc khác nếu có suy nghĩ muốn đụng chạm gì đó tới La gia cũng sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng, suy nghĩ về Đới gia…
Tần Dương cười nói:
- Thơm lây gì chứ ạ, đều là người một nhà, đoàn kết mới tốt ạ.
La Kim Phong cười ha ha nói:
- Đúng, con nói đúng, cả gia đình chĩa súng ra bên ngoài. Chà, tính cách của mẹ con ương ngạnh thật đấy, chuyện lớn như vậy mà cứ giữ kín không chịu nói. Nếu như nói sớm thì bác và bác hai đã không phải cằn nhằn lâu đến vậy.
Dừng lại một chút, La Kim Phong nhìn Tần Dương thở dài:
- Năm đó chúng ta hi vọng mẹ con sẽ được gả cho một người khác, cũng là vì hi vọng mẹ con được an nhàn hơn chút, không còn phải khổ sở chứ không hề vì muốn bà ấy lôi kéo được mối quan hệ nào đó. Tần Dương, chắc là trong lòng con vẫn còn chút ý kiến với bác cả, bác hai phải không?
La Kim Phong nói chuyện thẳng thắn, nên Tần Dương cũng không dám nói qua loa. Hắn sờ mũi, mỉm cười:
- Làm con thì chắc chắn trong lòng cũng có chút khó chịu ạ, nhưng con cũng hiểu mọi người làm vậy là hi vọng mẹ có thể sống cuộc sống tốt hơn. Nên để nói về việc có ý kiến gì không thì cũng không đến mức có ý kiến gì ạ.
La Kim Phong thở phào nhẹ nhõm:
- Con nghĩ được vậy thì tốt quá.
Tần Dương cười, không nói thêm gì nữa.
Tần Dương thấy rất rõ những sự thay đổi trước mặt đều là do thân phận và năng lực của hắn tạo ra. Nếu hắn chỉ là một người bình thường thì bác cả sẽ không nói chuyện với hắn một cách quả quyết như thế.
Chỉ có điều Tần Dương sẽ không vì như thế mà có suy nghĩ theo hướng cực đoan. Những vừa qua, bất luận là bạn bè, người thân hay mối quan hệ nào thì chỉ cần bạn có năng lực, có giá trị thì người khác sẽ đề cao bạn, thậm chí coi bạn là trung tâm. Còn nếu bạn chẳng có chút bản lĩnh nào, mà trong lòng lại có hi vọng xa vời rằng người khác sẽ trọng vọng bạn sao? Làm gì có chuyện đó.
Huống hố trước đây, dù là bác cả, bác hai hay La Khai, La Chính đều không hề đối xử tệ bạc với hắn dù biểu hiện của bọn họ có vẻ ưu việt hơn. La Chính, La Khai chủ động đưa hắn đi đánh bài, đưa hắn đi chơi, còn giúp hắn khi đụng phải Hoắc Hiên.
Chung quy vẫn là người một nhà, họng súng vẫn phải cùng nhau chĩa ra bên ngoài…