Chương 782: Đào người đào tới mình luôn rồi à?
Về tới La gia, bữa tiệc đoàn viên vẫn đang diễn ra.
- Cứu được người chưa?
Bàn của đám thanh niên đã ăn xong bàn thứ hai luôn rồi.
Tần Dương bị kéo tới bàn của bậc cha chú.
La Kim Phong cười nói:
- Cứu được rồi. Tạm thời sắp xếp ở nhà con, bị thương chút chút.
Ông cụ La chau mày:
- Đánh nhau à?
La Kim Phong lắc đầu:
- Triệu Kiệt giữ người, không chịu giao. Sau đó Tần Dương nhờ tới Đới gia, Triệu Kiệt không dám đắc tội, cuối cùng bất đắc dĩ thả người ạ.
Khuôn mặt ông cụ La biến sắc:
- Đới gia Bắc Hòa?
La Kim Phong gật đầu:
- Vâng, gia chủ Đới gia Đới Ngọc Lâm đã đích thân gọi điện cho Triệu gia, Đới Ngọc Lâm còn nói qua tết sẽ tới Thương Chu giải quyết công việc, tiện thể sẽ tới thăm ba.
Ông cụ La là người trải đời, sao lại không hiểu ngụ ý quanh co trong đó.
Tới thăm ông?
Mặc dù La gia cũng là gia tộc quyền thế ở Thương Chu, nhưng so với Đới gia thì vẫn kém hơn rất nhiều. Đới gia cần phải tới hỏi thăm La gia sao?
Chẳng qua là nể mặt Tần Dương, hay nói cách khác là mượn cớ tới để gặp Tần Dương mà thôi.
Ông cụ La vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía Tần Dương đang ngồi bên cạnh với sắc mặt bình tĩnh, cuối cùng ông khẽ thở dài:
- Cô ba, cô có một thằng con trai lợi hại đấy.
Lúc này La Thi Thiến cảm thấy có chút hãnh diện, bà mỉm cười:
- Đúng vậy, nhờ có nó, con mới có thể về hưu sớm hưởng thụ cuộc sống đó.
- Em gái, em nói vậy là sao? Là vì nó đã trưởng thành rồi phải không?
La Thi Thiến vừa cười vừa nhìn Tần Dương, hai đầu lông mày nhướn lên đầy tự hào:
- Năm ngoái Tần Dương đã thành lập một công ty bán thực phẩm chức năng, là soup Tam Nguyên, bí quyết của Tần Thị. Trước mắt sản phẩm này đang bán cực chạy trên thị trường, mở rộng khắp nơi, dự kiến năm nay sản phẩm sẽ lưu thông khắp cả nước. Qua tết nó chuẩn bị thành lập tập đoàn, tung ra thêm vài sản phẩm khác. Do nghiệp vụ không khác công ty của em là bao nên nó nhờ em tìm một người quản lý công ty, nếu không ổn thì sẽ giao quyền quyền đại lý tại thủ đô cho công ty của em. Vậy chẳng phải chỉ cần nằm nhà cũng kiếm được tiền sao, công ty cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, đương nhiên em có thể yên tâm về hưu rồi.
Một lần nữa mọi người lại thay đổi cái nhìn về Tần Dương. Ánh mắt của đám anh chị em họ hàng phía La Khai dành cho Tần Dương cũng chứa đầy sự kinh ngạc.
Hắn mới có hai mươi mốt tuổi á, chẳng phải vẫn đang học đại học năm hai sao?
Khởi nghiệp một năm mà sản phẩm đã lưu hành toàn quốc?
Lúc trước bản thân họ còn tưởng tiền mà Tần Dương xài là do ba mẹ hắn cho. Cái vấn đề về hưu mà La Thi Thiến nói là vì Tần Dương sẽ quay lại tiếp quản, nhưng giờ đây nghĩ lại thì đúng là có chút xấu hổ.
Người khác khởi nghiệp chơi chơi là có thể nằm mà thu tiền, sau đó công bố quyền đại lý khu vực thì La Thi Thiến sẽ không còn nỗi lo lắng gì nữa, có thể yên tâm về hưu, hưởng thụ cuộc sống.
Nếu nói về độ sung túc bản thân và gia đình thì e rằng giờ này hắn đã bỏ xa tất cả mọi người ở phía sau rồi, thêm vài năm nữa có lẽ càng không thể so sánh.
Lẽ nào đệ tử Ẩn Môn thật sự không có gì không làm được, khủng khiếp đến vậy sao?
La Thi Nhã cười tủm tỉm nói:
- Mọi người không biết chứ một mình Tần Dương đơn thương độc mã ở Trung Hải, mới có một năm mà đã tạo ra được vô số mối quan hệ, rất nhiều hào phú đứng về phía nó. Dù không quá huênh hoang được ở Trung Hải nhưng ít nhất cũng không ai dám ức hiếp nó, lợi hại lắm đó.
Sau khi cảm thán một hồi, ánh mắt mọi người nhìn La Thi Thiến lại có thêm vài phần trách móc.
Rõ ràng là bà biết rõ như vậy tại sao chưa bao giờ nói với người nhà một câu, rốt cuộc là bà muốn gây chuyện gì vậy?
La Thi Nhã nhìn ánh mắt của mọi người thì môi lập tức vẩu lên, ánh mắt tràn đầy sự đắc ý.
Các người dè bỉu chị tôi, các người khinh thường anh rể tôi, giờ có khác nào tự tát vào chính mặt mình không, cho chết!
Mùng một tết
Tần Dương vừa ăn sáng xong, đang ngồi trong sân thì điện thoại reo lên.
Văn Vũ Nghiên.
“Bà chủ Văn Đại, chúc mừng năm mới.
Văn Vũ Nghiên cười nói:
- Cậu mới là ông chủ ấy, tiện tay gõ chơi chơi là phát tài rồi, đâu có sống cũng mệt mà chết cũng mệt như mình…
Tần Dương nói một cách vui mừng:
- Có ai tự chế giễu mình như cậu không?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Mình nói sự thật. Chớp mắt một cái cậu lại sắp thành lập tập đoàn rồi, còn cả sản phẩm nữa, dã tâm của cậu không nhỏ đâu á.
Tần Dương cười tủm tỉm trả lời:
- Dù sao thì một hay một bầy dê cũng phải đuổi, như nhau cả thôi.
- Dù sao cậu vẫn là một ông chủ mặc kệ có phải không?
- Trả lời đúng rồi, nhưng không có phần thưởng đâu!
Hai người đùa giỡn với nhau vài câu, Tần Dương thuận miệng hỏi:
- Mùng một định đi đâu đấy?
- Chuẩn bị tới nhà ông bà ngoại.
Tần Dương ồ lên một tiếng:
- Mình nghe nói Thu gia là hào phú á.
- Cũng còn phải xem là so sánh với ai, nếu mà nói ra thì thầy trò nhà cậu cũng là hào phú mà.
Tần Dương cười ha ha:
- Hào phú của cả hai người sao?
Văn Vũ Nghiên mỉm cười:
- Có năng lực thì một người cũng là hào phú!
- Thôi được, nhận lời may mắn của cậu. Mình sẽ nỗ lực biến sư môn của mình trở thành một đại đại hào phú!
Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm nói:
- Được, mình sẽ đợi tới ngày đó.
- Còn cậu, năm nay tốt nghiệp rồi, cậu có dự định gì không?
Văn Vũ Nghiên cười tủm tỉm:
- Không có dự định gì, tiếp tục kinh doanh. Ba hy vọng mình giúp ông ấy, nói là sớm bồi dưỡng năng lực điều hành công ty lớn của mình, nhưng mình không chịu, ông ấy còn trẻ khỏe, căn bản không cần thiết.
Tần Dương cười ha ha:
- Ha ha, cậu không tới công ty của ba cậu, hay là tới công ty của mình đi. Tùy cậu chọn vị trí, tùy cậu đưa ra điều kiện, công ty mới, sở hữu khả năng vô hạn.
Rõ ràng Văn Vũ Nghiên đang cảm thấy sửng sốt ở đầu dây bên kia, cô chợt cười ha ha:
- Cậu đào người đào tới cả mình luôn rồi à, muốn mình đi làm công giúp cậu hả?
- Cũng là một đề nghị mà, làm công hay không, chẳng phải điều kiện do cậu tùy chọn sao?
Văn Vũ Nghiên cười ha ha:
- Được thôi, vậy để mình suy nghĩ, cậu không nói thì khi nhìn sự phát triển của soup Tam Nguyên và hạng mục thành lập tập đoàn của cậu mình thật sự có hứng thú.
Tần Dương chớp mắt, cười hì hì và đề nghị:
- Chẳng phải cậu làm ở công ty quảng cáo sao, cậu có thể tới bộ phận kế hoạch công ty mình nhận chức. Nếu cậu không chê thì có thể trở thành quản lý cuả bộ phận kế hoạch, việc này có thể rèn luyện năng lực của con người lắm đấy.
Văn Vũ Nghiên khóc dở mếu dở:
- Cậu cũng sáng tạo thật đấy, vứt bộ phận kế hoạch cho mình mà cậu yên tâm được sao. Dù sao thì bộ phận kế hoạch cũng là bộ phận cực kỳ quan trọng trong một doanh nghiệp lớn.
Tần Dương không quan trọng điều đó:
- Cậu là thiên tài với IQ 139, dù thiếu chút kinh nghiệm nhưng mình tin cậu có thể học một biết mười. Đừng nói tới quản lý bộ phận kế hoạch, nếu như không phải mình đã hứa để vị trí CEO cho Hàn Chân thì mình đã để lại cho cậu rồi.
Thấy cách nói cực kỳ không có trách nhiệm của Tần Dương, biểu hiện của Văn Vũ Nghiên có phần bất đắc dĩ:
- Cậu ném nồi cũng nhanh quá đấy, cậu không lo lắng sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Lo lắng gì cơ? Lo lắng công ty vì thế mà bị sụp đổ sao? Chúng ta đang làm kinh doanh, sản xuất sản phẩm, chỉ cần chất lượng sản phẩm đạt yêu cầu, sức cạnh tranh cốt lõi không quá kém, còn những thứ khác đều rất dễ, sụp làm sao được. Hơn nữa, mình rất tin tưởng năng lực của cậu, thế nào, suy nghĩ đi?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên tỏ ra bất lực:
- Ông chủ Tần, mình phục cậu thật rồi, để mình suy nghĩ.