Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 773 - Chương 783

Chương 783
 

- Cậu thế nào rồi?

Tần Dương ngồi đối mặt với Lưỡi Lê. Sắc mặt của anh ta dù vẫn còn trắng nhợt nhưng so đêm qua cũng đã tốt hơn nhiều rồi.

- So với hôm qua thì đỡ hơn nhiều. Hôm qua thực sự phải cảm ơn cậu, nếu không có cậu chạy tới kịp thời thì chắc tôi thảm rồi. Người của Triệu gia sẽ không dễ dàng để yên cho tôi đâu.

Thế lực của Triệu gia ở Thương Chu không nhỏ, là một gia tộc tu hành rất có tiếng tăm. Con trai của chủ nhà bị Lưỡi Lê đụng gãy chân, chuyện này làm sao có thể cho qua dễ dàng được.

Lưỡi Lê cũng biết rõ là vậy, nên hôm qua mới quyết định gọi điện cho Tần Dương để cầu cứu. Bởi nếu như anh ta thật sự bị người của Triệu gia bắt được thì không những không bảo toàn được bí kíp Huyễn Ảnh Bộ mà đến tính mạng của bản thân Lưỡi Lê sợ rằng cũng không thể bảo toàn.

Chết, hoặc có thể chưa chắc sẽ chết, nhưng Lưỡi Lê chắc chắn sẽ bị trả thù một cách thê thảm. Có lẽ là bị đánh gãy chân hoặc là bị phế đan điền.

Hôm qua Lưỡi Lê đã chứng kiến Tần Dương cứu mình ra khỏi đám người của Triệu gia như thế nào. Triệu gia đến mặt mũi của La gia cũng không nể, phải đến khi Tần Dương lôi Đới gia ra thì bọn chúng mới chịu thả người. Món nợ ân tình này thực sự quá lớn.

Tần Dương kiểm tra một lượt rồi lại ngồi xuống:

- Tình trạng không nặng lắm. Giờ tôi kê cho anh một đơn thuốc rồi cứ theo đó mà uống, anh sẽ khỏi nhanh thôi.

Lưỡi Lê ừ một tiếng:

- Cảm ơn.

Tần Dương cười nói:

- Hôm qua người của Đới gia đã ra mặt, chí ít thì ở ngoài sang người của Triệu gia sẽ không ra tay với anh. Nhưng không chắc chắn là bọn chúng có lén lút giở trò hay không. Đợi khi vết thương của anh lành lại tốt nhất vẫn nên đi khỏi Thương Chu. Triệu gia dù có thế lực nhưng cùng lắm cũng chỉ giới hạn ở Thương Chu. Khi đến chỗ khác họ sẽ không làm gì được nữa.

Lưỡi Lê gật đầu:

- Được!

Tần Dương đề nghị:

- Thật ra với thực lực của anh. Nếu ra sức làm việc cho quốc gia thì nhất định sẽ không bị bạc đãi. Có điều không phải ai cũng bằng lòng làm. Nếu như anh không muốn thì cũng có thể đến Trung Hải. Ở Trung Hải tôi có một công ty. Cái khác không nói nhưng một công việc có đãi ngộ tạm được thì không thành vấn đề.

Mắt Lưỡi Lê sáng lên nhưng cũng có hai phần lo sợ:

- Nhưng tôi ngoài biết đánh đấm ra thì không có tài năng gì cả. Đi làm bình thường ngoài công tác bảo vệ bảo an ra thì không có chỗ nào dung tới...

Tần Dương cười cười nói:

- Ắt sẽ có chỗ dùng đến.

Lưỡi Lê khẽ cắn môi, thấp giọng nói:

- Lúc trước tôi đã hứa chỉ cần Tần tiên sinh cứu được tôi thì tôi sẽ bán bí kíp Huyễn Ảnh Bộ cho cậu...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Anh ra giá đi, không cần nghĩ đến chuyện vừa qua. Bạn bè chuyện bạn bè, làm ăn là chuyện làm ăn.

Nét mặt Lưỡi Lê có mấy xấu hổ:

- Tôi muốn một viên phá huyệt đơn.

- Phá huyệt đơn?

Tần Dương hơi sửng sốt Tần Dương tưởng là Lưỡi Lê sẽ nói ra một cái giá. Dù sao cũng có thể nhìn ra được tình cảnh của Lưỡi Lê cũng không phải tốt lắm. Chuyển đến một nơi khác sinh sống đương nhiên là sẽ cần tiền. Nếu có thể bán đi đổi lấy một khoản tiền, vậy phần đời còn lại có lẽ sẽ trở nên tốt hơn chứ không khó khăn như vậy nữa. Không ngờ rằng Lưỡi Lê không lấy tiền mà lại yêu cầu một viên phá huyệt đơn.

Tần Dương nghĩ ngợi một chút nhưng lại chợt cảm thấy rất bình thường. Thực lực của Lưỡi Lê cũng xấp xỉ đỉnh Tiểu Thành cảnh. Dựa theo tuổi tác và thực lực của Lưỡi Lê bây giờ cũng có thể thấy khả năng của anh ta là có giới hạn. Muốn tiến lên vượt bậc là một chuyện vô cùng khó.

Ngưỡng cửa đại thành cảnh đối với người có thiên phú có lẽ không khó như vậy. Nhưng đối với người không có thiên phú thì đây có lẽ là ngưỡng cửa cả đời. Trong khi đó một viên phá huyệt đơn lại có thể thay đổi tình trạng này, đưa Lưỡi Lê tiến vào hàng ngũ cao thủ của Đại Thành cảnh.

Cao thủ Đại Thành cảnh thay da đổi thịt, hoàn toàn không phải là mức đỉnh tiểu thành cảnh có thể so sánh được. Với lại khi đạt đến cao thủ đại thành cảnh lúc đó muốn kiếm tiền vậy chẳng dễ dàng hơn nhiều sao. Chưa phải nói chứ dù là con đường bình thường nhất như cống hiến cho quốc gia thì những đãi ngộ mà một cao thủ đại thành cảnh nhận được cũng tuyệt đối không phải một tiểu thành cảnh có thể sánh được.

Đây chính là chuyện đưa ra sự lựa chọn giữa việc muốn lấy một giỏ cá hay một cần câu cá, chọn người cá không bằng chọn cả người và cá. Có thể nói Lưỡi Lê đưa ra lựa chọn này là cực kỳ sáng suốt.

Lưỡi Lê thấy vẻ mặt của Tần Dương như vậy thì càng tỏ ra khó xử:

- Tôi biết cậu đã cứu tôi hai lần. Thật ra tôi cũng không nên đưa ra bất kỳ điều kiện gì. Bởi nếu như bị Triệu gia bắt được thì tôi cũng không thể giữ được bí mật, chỉ là bây giờ tôi đang đứng trước ngưỡng của đại thành cảnh giới. Với tư chất vốn có của tôi mà đột phá thì căn bản là chuyện không hề dễ. Tôi biết tiềm năng to lớn của Ẩn Môn các người. Nếu muốn có một viên phá huyệt đơn nhất định không thành vấn đề, cho nên tôi mới liều mở miệng xin như vậy. Coi như là tôi nợ cậu một món nợ ân tình lớn, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp.

Tần Dương xua xua tay cười nói:

- Đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi chỉ là hơi bất ngờ thôi. Tôi còn tưởng là anh sẽ đưa ra một mức giá, chứ không nghĩ anh lại chỉ cần phá huyệt đơn.

Dừng lại một chút, rồi Tần Dương sảng khoái đồng ý nói:

- Được, một viên phá huyệt đơn, không thành vấn đề. Có điều bây giờ trên tay tôi không có sẵn. Lúc trước tôi có tham gia một buổi hội họp trong giới tu hành ở kinh thành, từng có người đưa một viên ra đấu giá, nếu biết trước như vậy thì tôi đã đấu rồi. Nếu như anh tin ở tôi tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách kiếm cho anh một viên phá huyệt đơn.

- Tôi tin, tôi đương nhiên là tin tưởng Tần tiên sinh.

Lưỡi Lê gật đầu không chút do dự:

- Ta vẫn còn thiếu một chút trình độ nữa chứ cũng chưa vội vàng lắm, nên lúc nào cũng được Tần tiên sinh ạ.

Tần Dương cười nói:

- Được, thế thì cứ như vậy trước đi. đọi tôi kiếm được phá huyệt đơn, đến lúc đó cậu dạy tôi Huyễn Ảnh Bộ...

- Không!

Lưỡi Lê ngắt ngang lời Tần Dương:

- Tôi có thể dạy cậu luôn. Mấu chốt của Huyễn Ảnh Bộ nằm ở một vài bí quyết thôi. Chỉ cần nắm được sẽ thấy rất dễ dàng.

Tần Dương cười nói:

- Anh dạy Huyễn Ảnh Bộ cho tôi trước. Anh không sợ sau này tôi sẽ quỵt nợ sao.

Lưỡi Lê vẻ hơi ngượng ngùng nói:

- Đương nhiên là không lo lắng rồi. Đệ tử Ẩn Môn trước giờ làm việc luôn quang minh chính trực, làm gì có chuyện quỵt nợ. Huống hồ gì như tôi đã nói thì yêu cầu này của tôi vốn là có hơi quá đáng...

Tần Dương cũng không khách sáo với Lưỡi Lê, thoải mái nói:

- Được, vậy anh dạy tôi trước. Còn phá huyệt đơn, tôi sẽ hứa sẽ mau chóng kiếm cho anh.

Lưỡi Lê gật đầu, chợt lại tỏ ra lung túng nói tiếp:

- Tôi có một yêu cầu nho nhỏ...

Tần Dương cười nói:

- Anh cứ nói.

Lưỡi Lê cắn cắn răng:

- Huyễn Ảnh Bộ này vốn là đơn truyền của Hoa gia, không truyền cho người ngoài. Tần tiên sinh sau khi học được có thể chỉ để chính mình dùng không, không truyền cho người khác.

Tần Dương sảng khoái đồng ý:

- Ừ! Chuyện nhỏ, tôi đồng ý.

Cả Lưỡi Lê và Tần Dương cùng đi vào trong sân. Lưỡi Lê thấp giọng nói với Tần Dương cách vận dụng nội khí tuần hoàn như thế nào. Lợi dụng sự chuyển đổi nội khí giữa các khiếu huyệt, từ đó đạt tới một loại hiệu quả bắn ra tựa như "Thân hình như yến", từ đó làm cho con người có thể ở trong một thời gian tột cùng đạt được công hiệu thần kỳ của việc dịch hình đổi vị.

Người không biết thì thấy khó, người biết rồi thì lại thấy chẳng có gì khó. Câu này đúng là nói về Huyễn Ảnh Bộ.

Sau khi Tần Dương luyện tập được khoảng nửa ngày. Bước chân dao động, nội khí lưu chuyển. Xoẹt một cái, cơ thể đã xuất hiện ở cách đó hai mét. Cứ như thể một bóng ma di chuyển trong chớp mắt.
Bình Luận (0)
Comment