Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 809 - Chương 820: Ba Lần Ám Sát

Chương 820: Ba lần ám sát
 

Vì Tư Đồ Hương quát tháo, Kanbara Chizuru còn chưa nói hết lời nghi vấn, hắn nhìn chằm chằm Tần Dương, sau đó quay đầu mở cửa xe, ngồi lên vị trí lái.

Tư Đồ Hương quay đầu nhìn Tần Dương, trong ánh mắt thể hiện sự xin lỗi.

- Không cần để trong lòng... chủ nhân...

Tần Dương sờ lên mũi:

- Thôi, cô vẫn nên gọi tên tôi đi, nghe cô gọi tôi là chủ nhân luôn cảm thấy có chút quái lạ, dù sao chúng ta cũng coi như bạn bè, loại không đánh nhau thì không quen biết ấy...

Tư Đồ Hương lắc lắc đầu, vẻ mặt quật cường:

- Đã thua cuộc rồi, nếu tôi đã đặt tiền cược thì tôi sẽ không quỵt nợ, hơn nữa cá cược chỉ có năm năm mà thôi.

Tần Dương thấy Tư Đồ Hương kiên quyết như vậy cũng lười nói thêm nữa, thật ra sở dĩ hắn nói như vậy cũng chỉ vì muốn để Tư Đồ Hương có chút mặt mũi trước mặt Kanbara Chizuru, nhưng cô hiển nhiên không để ý tới điều đó.

Tần Dương quay đầu cười nói với Lam Linh Vũ đang đứng bên cạnh xem cuộc vui:

- Đừng xem cuộc vui nữa, lên xe đi.

Lam Linh Vũ mỉm cười, khẽ nói:

- Người kia trông có vẻ rất bất mãn với anh nha.

Tần Dương nhìn sang Tư Đồ Hương bên cạnh, khẽ nói:

- Mỹ nữ trước mặt mà, cô biết mà, huống chi Tư Đồ Hương xinh đẹp như vậy, nói tên Kanbara Chizuru này không có suy nghĩ gì với cô nàng, vậy tôi mới không tin, hiện giờ thấy thái độ của Tư Đồ Hương đối với tôi như vậy, cộng thêm thực lực của tôi, nếu anh ta chịu được mới là lạ.

Lam Linh Vũ cười hắc hắc, không nói nữa, mở cửa bước vào trong xe.

Tư Đồ Hương cắn môi, hung hăng trợn mắt liếc Tần Dương:

- Anh nói mò cái gì vậy!

Mặc dù Tư Đồ Hương gọi Tần Dương là chủ nhân, nhưng không có nghĩa Tư Đồ Hương trở nên giống mèo lông vàng mềm mại bình thường. Đối với Tư Đồ Hương mà nói, đây chẳng qua chỉ vì thực hiện đánh cuộc mà thôi, còn thành ý trong đó có hay không cũng không quan trọng.

Tần Dương cười hắc hắc, không thèm để ý chút nào tới thái độ của Tư Đồ Hương:

- Đừng nói cô không cảm giác được!

Tư Đồ Hương ngẩng đầu, lạnh lùng nói:

- Anh ta chỉ là thuộc hạ của tôi mà thôi.

Tần Dương nhún nhún vai, mỉm cười nói:

- Không cần gắng giải thích, tôi cũng chỉ là chủ nhân của cô mà thôi, sẽ không can thiệp vào đời sống tình cảm của cô đâu!

Hai con ngươi của Tư Đồ Hương bốc hỏa, đá một cước hướng chân nhỏ của Tần Dương, nhỏ giọng phẫn nộ quát:

- Xéo!

Tần Dương nghiêng người một cái, tránh thoát một đá này, cười hắc hắc, nhanh chóng lên xe, Tư Đồ Hương theo phía sau, hung hăng trợn mắt nhìn Tần Dương, sau đó lạnh lùng quát:

- Lái xe!

Có Kanbara Chizuru tiếp ứng, mọi người rất thuận lợi đến Tokyo, bản thân Kanbara Chizuru đã chuẩn bị xong địa điểm ẩn thân cho mọi người, đó là một tòa nhà dân cư tương đối vắng vẻ.

Kanbara Chizuru lấy ra một xấp tài liệu dày đặt lên bàn.

- Đây là tư liệu chúng tôi trước kia đã điều tra qua liên quan tới Itou Koshiro, biệt thự của hắn cách nơi chúng ta đang ở chừng mười lăm phút đi xe...

Tần Dương cầm lấy tư liệu trên mặt bàn, liếc qua một lượt, sau đó để xuống.

- Cảm ơn, tôi sẽ xem sau.

Tư Đồ Hương khoát tay với Kanbara Chizuru:

- Anh đi ra ngoài trước đi, có gì cần tôi sẽ bảo anh.

- Vâng!

Sau khi Kanbara Chizuru rời khỏi, Tư Đồ Hương khoanh chân ngồi bên cạnh Tần Dương, ngón tay gõ lên tư liệu trên mặt bàn:

- Những tài liệt này mặc dù rất tường tận, nhưng cũng không có tác dụng gì.

Tần Dương mỉm cười:

- Không có tư liệu nào là vô dụng, là con người ai cũng có nhược điểm, nếu không phát hiện ra thì chỉ có thể nói rõ điều tra còn chưa đủ sâu triệt để mà thôi.

Tư Đồ Hương trầm giọng nói:

- Nơi này không có người ngoài, anh có thể tiết lộ kế hoạch của mình một chút được không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có kế hoạch.

Tư Đồ Hương sửng sốt, lập tức lộ dáng vẻ tức giận:

- Không có kế hoạch? Không có kế hoạch thì anh lôi tôi chạy đến Nhật Bản chẳng lẽ chuẩn bị đi du lịch, bảo tôi dẫn đường cho anh sao?

Tần Dương nhìn bộ dạng Tư Đồ Hương nổi giận hầm hầm, cười bất đắc dĩ nói:

- Cô có cảm thấy tôi có rảnh rỗi như vậy sao?

Tư Đồ Hương khẽ nói:

- Vậy anh có ý gì?

Tần Dương bèn giải thích:

- Cô đã ở trong bóng tối Nhật Bản hơn hai năm, hẳn cũng rõ không ít thủ đoạn ám sát, vậy cô nói xem, trước kia cô đã sử dụng qua những thủ đoạn ám sát nào?

Tư Đồ Hương trầm giọng nói:

- Lần đầu tiên là khi gã tham gia một bữa tiệc tối, tôi lẫn vào trong đám người, lặng lẽ đến gần gã, sau đó nổ súng, nhưng trong chớp mắt khi tôi nổ súng thì bị gã phát hiện, viên đạn chỉ sượt trúng cánh tay của gã, tôi không dám dừng lại, nhìn theo đám người hốt hoảng chạy thoát, sau đó mới biết được đồng thời khi cảnh giác gã cũng đã thi triển nộ khí hộ thân, viên đạn mặc dù bắn trúng cánh tay gã, nhưng chỉ tạo thành vết thương rất nhỏ mà thôi.

Tần Dương gật gật đầu:

- Cao thủ Đại Thành có cảm ứng và giác quan thứ sáu với sát khí vô cùng mạnh, trừ phi gã uống say hoặc tâm thần không tập trung cùng với không cách nào phân tâm được, nếu không muốn dựa vào một cây súng lục giết chết cao thủ Đại Thành là vô cùng khó khăn.

Tư Đồ Hương ừ một tiếng:

- Lần thứ hai tôi thay đổi sách lược, làm một quả bom uy lực khổng lồ, chôn trên đoạn đường gã đi qua, đợi khi xe của gã đi qua thì kích nổ, nhưng chiếc xe gã ngồi đã được xử lý đặc biệt, chống đạn phòng nổ, dù xe có bị nổ bay lên nhưng gã vẫn không sao cả.

Tần Dương nhíu mày:

- Bom cũng không được sao, vậy chỉ có thể nói rõ phân lượng uy lực quả bom của cô còn chưa đủ!

Tư Đồ Hương trừng Tần Dương đang cố ý bới móc, nhỏ giọng giải thích:

- Lần thứ ba tôi mạo hiểm lẻn vào biệt thự của gã, muốn hạ chút độc trong đồ ăn được nấu trong biệt thự nhà gã, nhưng tôi mới xâm nhập đã bị phát hiện rồi, bọn họ hẳn đã cố ý chờ tôi tiến vào bên trong sau đó mới bắt đầu bắt tôi, nếu không phải tôi chuẩn bị súng móc câu, khi gã đang chủ quan chạy từ trên không trung ra ngoài, chỉ sợ tôi bị bắt được, mặc dù như vậy tôi cũng bị gã đánh một quyền trên không, đánh gãy tay...

Tần Dương xoa cằm:

- Một người tu hành cảnh giới Tiểu Thành lẻn vào trong nhà một cao thủ Đại Thành hạ độc, lá gan của cô thật sự không nhỏ đâu!

Tư Đồ Hương bất đắc dĩ nói:

- Lần cuối cùng đó tôi bại lộ mặt thật, đã bị Itou biết tôi là ai, cho nên tôi không dám ở lại Nhật Bản, chỉ đành gián đoạn việc ám sát gã, trở về Trung Hải...

Tần Dương chưa đánh giá gì quá trình ám sát của Tư Đồ Hương, mà chỉ an ủi:

- Tới gần ám sát một cao thủ Đại Thành vốn vô cùng nguy hiểm, cô hiện giờ cũng còn có thể đứng an ổn được đã rất tốt rồi. Hiện giờ chúng ta ở ngoài sáng, gã ở trong tối, gã chung quy cũng là một cao thủ có năng lực, suy cho cùng vẫn không phải một nguyên thủ quốc gia, không thể đi tới đâu cũng phải kiểm tra nghiêm khắc loại trừ người ngoài, cho nên chúng ta có rất nhiều cơ hội, dù thất bại lần một, lần hai cũng không sao, vẫn cần che dấu mình cho tốt, vậy sẽ càng có lợi thế hơn.

- Về phần lời tôi nói khi nãy không có kế hoạch là bởi vì tôi muốn căn cứ theo tư liệu và tình huống hiện giờ mới đưa ra kế hoạch, dù sao Itou này cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi một chỗ đợi chúng ta thực hiện được kế hoạch giết gã...
Bình Luận (0)
Comment