Chương 819: Mệnh lệnh của anh chính là mệnh lệnh của tôi
- Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Nhật Bản!
Tư Đồ Hương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong ánh mắt không hề che dấu vẻ kinh ngạc.
- Chúng ta? Bây giờ?
Tần Dương cười nói:
- Chuẩn bị một chút đi, đợi Lam Linh Vũ trở về từ Miêu Cương, chúng ta sẽ xuất phát, lén ngồi thuyền tới Nhật Bản.
Tư Đồ Hương chớp chớp mắt:
- Lam Linh Vũ?
Tần Dương giới thiệu đơn giản Lam Linh Vũ một lượt:
- Mặc dù chưa hẳn cần hạ độc, nhưng vẫn nên lo trước sẽ không xảy ra sai sót, dù sao tên Itou Koshiro này là một cao thủ chân chính, muốn giết chết gã tuyệt đối không chỉ mình cô đâu.
Tư Đồ Hương ừ một tiếng, ánh mắt vẫn có hai phân lo âu như cũ:
- Tôi biết cổ rất thần kỳ, nhưng... thực sự chỉ dựa vào chúng ta thôi sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Chúng ta thử trước, được không, nếu quả thật không được, tôi sẽ xin sư phụ ra tay.
Tư Đồ Hương cắn môi, chân mày hơi nhíu lại.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Tư Đồ Hương, cô đây là không có lòng tin với chủ nhân của mình hả?
Tư Đồ Hương trợn trắng mắt liếc Tần Dương, hừ lạnh nói:
- Cho dù anh mạnh hơn tôi, anh chẳng qua chỉ mạnh hơn so với tôi trên một phương diện thôi, chênh lệch trên một phương diện này trước mặt Itou Koshiro vốn chẳng có gì khác biệt cả, một đầu ngón tay đâm chết được tôi và cả anh cũng chả có bất cứ vấn đề gì.
Tần Dương cũng không tức giận trước những lời cực kỳ không tín nhiệm của Tư Đồ Hương, tự tin cười nói:
- Cô cảm thấy cô đủ hiểu tôi rồi sao, thật ra cô căn bản không hề hiểu rõ tôi, thứ tôi biết có rất nhiều, chứ cũng không đơn giản chỉ đánh nhau lợi hại hơn cô một chút thôi đâu.
Trong mắt Tư Đồ Hương hiện lên mấy phần hoài nghi, lúc này cô cũng không đối chọi gay gắt với Tần Dương nữa, mà nhìn chằm chằm hắn:
- Được, tôi mở mắt chờ xem!
Mấy ngày sau, Lam Linh Vũ trở về từ Miêu Cương, trong tay cô còn cầm theo một cái hộp trông qua tương đối cổ xưa, trong cái rương này chính là độc cổ lần này cô đặc biệt lấy từ Ngũ Tiên môn về.
Khi Tần Dương chào tạm biệt Mạc Vũ, trên gương mặt Mạc Vũ cũng không hề có thần sắc lo lắng nào.
- Mặc dù thực lực của con kém xa Itou Koshiro, nhưng giết người cũng không đơn giản chỉ dựa vào thực lực cao thấp mà quyết định sự sống chết, dù sao không phải con và gã mặt đối mặt giết nhau, với kinh nghiệm và năng lực của con ta rất yên tâm, đi đi, sớm trở về!
Tư Đồ Hương đứng bên cạnh nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Tần Dương càng hiếu kỳ hơn.
Cô quả thật không hiểu rõ Tần Dương, nhưng Mạc Vũ là sư phụ của Tần Dương, hắn tất phải là người hiểu rõ nhất thực lực của Tần Dương như thế nào.
Vì sao hắn tin tưởng Tần Dương như vậy, vì sao hắn chắc chắn Tần Dương nhất định có thể xử lý Itou Koshiro?
Lòng tin này xuất phát từ đâu?
Ôm theo nghi hoặc, ba người lặng yên ra đi.
Làm một đặc công, phải nắm bắt một số con đường đặc biệt, đây đương nhiên vô cùng đơn giản, Tần Dương cũng chỉ đơn giản gọi một cú điện thoại, ba người nhanh chóng qua một vòng rồi ngồi trên một con tàu chở hàng đi tới Nhật Bản.
Ba người đều tự mang theo một vali hành lý, trong vali của Lam Linh Vũ đương nhiên toàn bộ đều là cổ, cùng với đồ ăn dưỡng cổ, trong vali của Tần Dương thì chứa đạo cụ mô phỏng da mặt người, đủ loại đồ chơi nhỏ, về phần vali của Tư Đồ Hương thì phần lớn là đồ dùng hàng ngày, cô đã để Kanbara Chizuru trở về Nhật Bản trước chuẩn bị tất cả những đồ vật mà cô cần.
Tư Đồ Hương ngây ngốc trong tổ chức sát thủ bóng đêm ở Nhật Bản hai năm, đương nhiên có đường thu hoạch cũ khí riêng của bản thân.
Lam Linh Vũ lần đầu tiên lênh đênh trên biển cũng không có thể nghiệm được sóng lớn ào ạt tràn bờ và cảnh đẹp trên biển lớn, ngược lại cảm thấy vô cùng khó chịu, bởi vì cô bị say tàu rồi, bệnh trạng này liên tục kéo dài cho đến khi tàu của cả ba bị đột kích phải lên bờ, lúc này mới giảm bớt được.
- Sau này tôi không bao giờ muốn ngồi thuyền nữa!
Tần Dương cười nói:
- Sợ rằng không được, đợi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi còn phải ngồi tàu trở về, còn phải trải qua một lần nữa đấy.
Lam Linh Vũ lập tức tỏ vẻ khổ sở trên gương mặt:
- Sớm biết như vậy, tôi đã để mấy người mang hành lý đi giúp tôi, còn tôi trực tiếp ngồi máy bay tới Tokyo chờ mọi người là được.
Tần Dương cười hả hê nói:
- Trước đó lại có người luôn thể hiện vẻ mặt vui vẻ tung tăng như chim sẻ muốn phiêu diêu trên biển rộng kia đấy...
Lam Linh Vũ bĩu môi:
- Tôi trước kia chưa từng ngồi thuyền lớn, cũng chưa từng đi trên biển, đâu biết bản thân sẽ bị say tàu đâu.
Tần Dương an ủi:
- Không sao, say tàu thì lần đầu tiên là khó khăn nhất, sau khi thích ứng thì tốt rồi, hơn nữa chúng ta cũng không gấp, có rất nhiều thời gian nghỉ ngơi.
Ba người lên bờ, Kanbara Chizuru liền lái xe xuất hiện trước mặt bọn họ.
- Chủ nhân!
Tư Đồ Hương ừ một tiếng, trên mặt trong nháy mắt tỏ vẻ khó chịu.
Mình là chủ nhân của Kanbara Chizuru, nhưng hiện giờ mình lại đánh cuộc thua dưới tay Tần Dương, bản thân đã trở thành người hầu của Tần Dương, gọi Tần Dương là chủ nhân...
Hiển nhiên Kanbara Chizuru cũng phải biết chuyện này, trong ánh mắt nhìn Tần Dương có phần thâm trầm buồn bực.
- Ngài Tần, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Đúng, trong khoảng thời gian này sợ rằng phải vất vả nhiều cho anh rồi.
Kanbara Chizuru mỉm cười:
- Dốc sức vì chủ nhân, là bổn phận của tôi, đừng nói tới vất vả!
Tần Dương mỉm cười, không nói thêm nữa.
Lời này của Kanbara Chizuru hiển nhiên chứa tia châm chích, ngụ ý tôi làm việc đều vì dốc sức cho chủ nhân Tư Đồ Hương, không có một xu nào liên quan tới Tần Dương, cho nên tôi không cần lời cảm ơn của hắn...
Tư Đồ Hương cau mày, lạnh lùng nói:
- Tôi đánh cuộc thua dưới tay Tần Dương, từ khoảnh khắc đó trở đi Tần Dương chính là chủ nhân của tôi, lần này anh ta đến Nhật Bản là giúp tôi báo thù giết Itou Koshiro, lời anh ta nói chính là lời tôi nói, mệnh lệnh của anh ta chính là mệnh lệnh của tôi, anh cần phải tuân thủ một cách nghiêm chỉnh.
Sắc mặt của Kanbara Chizuru hơi biến đổi, trong ánh mắt thể hiện vài phần không cam lòng.
Hắn vẫn luôn thầm mến Tư Đồ Hương, hi vọng một ngày kia trở thành người đàn ông của Tư Đồ Hương, nhưng Tư Đồ Hương lại không hề thay đổi chút thái độ nào khác với hắn, chỉ đơn thuần coi hắn là thuộc hạ hoặc người hầu mà thôi, điều ày khiến trong lòng hắn có chút buồn khổ.
Trong cuộc đấu lần trước với Tần Dương, hắn vô tình biểu lộ một chút cảm xúc, nhưng lại bị Tư Đồ Hương nghiêm khắc trách mắng, hiện giờ Tư Đồ Hương bại dưới tay Tần Dương, còn coi Tần Dương là chủ nhân, còn muốn đòi hỏi hắn cũng phải đối đãi với Tần Dương như bình thường đối đãi với Tư Đồ Hương, điều này khiến trong lòng hắn sinh ra bất mãn rất lớn.
- Ngài Tần, theo tôi được biết, anh mặc dù đánh thắng chủ nhân của tôi là tiểu thư Tư Đồ, nhưng thực lực của anh chẳng qua cũng chỉ cao hơn cô ấy một chút mà thôi, mà Itou Koshiro không chỉ là cao thủ thực lực mạnh qua cảnh giới Đại Thành, còn phòng vệ sâm nghiêm, sau lưng còn có môn phái mạnh có thực lực, ngài chuẩn bị dùng cách gì giết chết Itou đây?
Tần Dương đương nhiên đã nhìn ra Kanbara Chizuru bất mãn với mình, nhưng hắn cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Việc này anh không cần quan tâm, anh chỉ cần hiệp trợ là được, có kết quả rồi anh đương nhiên cũng sẽ biết.
Kanbara Chizuru hiển nhiên rất không hài lòng trước lời này của Tần Dương, hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ rõ sự hoài nghi:
- Ngài Tần, chúng tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều cách, nhưng đều chấm dứt trong thất bại, thậm chí có hai lần chủ nhân còn rơi vào trong tay của Itou, tôi thật sự không nghĩ ngài có cách gì...
Kanbara Chizuru còn chưa nói hết lời, Tư Đồ Hương đã quay sang lạnh lùng quát:
- Kanbara, câm miệng!