Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 807 - Chương 818: Xin Giúp Đỡ

Chương 818: Xin giúp đỡ
 

Người giúp đỡ trong lời Tần Dương đương nhiên không phải Mạc Vũ, mà là Lam Linh Vũ ở cách vách nhà hắn.

Mấy ngày nay Lam Linh Vũ vẫn luôn vừa đi học vừa đi làm ở chỗ Trang Mộng Điệp trong công ty sản phẩm chăm sóc sức khỏe Thiểm Điện của Tần Dương, từ từ thích ứng với cuộc sống thành thị, chiếu theo sự sắp xếp của Trang Mộng Điệp, Lam Linh Vũ được đảm nhiệm chức vụ trợ lý giúp việc cho Tần Dương.

Tần Dương đã sớm gọi điện thoại cho Trang Mộng Điệp, mời cô và Lam Linh Vũ ăn cơm tối, nhưng Trang Mộng Điệp lại nói ăn trong nhà tiện lợi hơn.

Khi gõ cửa nhà Trang Mộng Điệp, Trang Mộng Diệp đang mặc quần áo ở nhà đeo tạp dề, hiển nhiên đang nấu cơm.

- Vào đi, chắc còn hai mươi phút nữa là có thể ăn cơm rồi... Cậu xách gì vậy?

Tần Dương quơ gói to trong tay:

- Hai chai rượu đỏ niên đại không tồi, tôi vốn muốn mời hai người dùng cơm, đi hai tay không xin cơm dường như có chút xấu hổ.

Đôi mắt đẹp của Trang Mộng Điệp giống như trăng rằm chớp động:

- Cầm chai rượu đến nhà phụ nữ, cậu đang có suy nghĩ gì đây mà.

Tần Dương sửng sốt một chút:

- Suy nghĩ?

Trang Mộng Điệp cười rộ lên khanh khách:

- Đúng vậy, phụ nữ không uống say, đàn ông làm gì có cơ hội, cậu nói xem phải không?

Tần Dương bĩu môi, quơ quơ túi xách:

- Hay tôi xách về?

Trang Mộng Điệp giật túi trong tay Tần Dương, nũng nịu khẽ nói:

- Mang quà tới thăm còn muốn xách về, cậu dù gì cũng là triệu phú, như vậy không phải quá keo kiệt rồi sao.

Tần Dương cười rộ lên:

- Được rồi, lời hay lời xấu dù sao cũng đều đã bị chị nói ra hết rồi.

- Đó mới là phụ nữ, cậu không biết sao?

Trang Mộng Điệp cười hì hì đóng cửa phòng, đặt rượu lên bàn, sau đó quay lại phòng bếp, Tần Dương vừa nhìn liền thấy Lam Linh Vũ ngồi xổm sau cửa phòng bếp đang vừa bóc hành vừa cười, hiển nhiên đã bị chọc cười bởi đối thoại giữa hai người.

- Một thời gian không gặp rồi, gần đây sống thế nào?

Lam Linh Vũ mỉm cười nói:

- Rất tốt nha, còn thú vị hơn nhiều so với ở Miêu Cương.

- Đi làm rồi có thể thích ứng được không?

Lam Linh Vũ ừ một tiếng:

- Việc ban đầu cũng không nhiều, bắt tay vào làm vẫn khá dễ, hiện giờ đã khá quen rồi, chị Điệp nói tôi đã gần như có thể làm thư ký của anh rồi.

Tần Dương cười nói:

- Tôi chỉ là một ông chủ vung tiền, chuyện thư ký sau này hãy nói, cô cứ an tâm giúp chị Điệp là được, nếu cô muốn làm gì khác thì bảo chị ấy sắp xếp cho cô là được... Tôi hiện giờ ngược lại có một chuyện muốn nhờ cô giúp.

Lam Linh Vũ ngước mắt lên nhìn chằm chằm Tần Dương, tiêu sái nói:

- Chuyện gì, anh nói đi.

Tần Dương hơi giảm thấp âm thanh giọng nói một chút:

- Tôi muốn tới Nhật Bản đối phó với một cao thủ Đại Thành rất lợi hại, không biết cô có thể cho một cổ lợi hại chút được không, có thể đối phó cao thủ Đại Thành?

Lam Linh Vũ chớp mắt, thần sắc vẫn không thay đổi:

- Đối phó?

Tần Dương thẳng thắn thành khẩn trả lời:

- Tôi hiện giờ vẫn chưa có kế hoạch cụ thể, tất cả đều phải đến Nhật Bản khảo sát thực tế rồi mới quyết định, nhưng mục đích cuối cùng nhất vẫn là phải giết chết gã, vì gã đã giết chết cha mẹ của bạn bè tôi, tôi đáp ứng với bạn của mình sẽ thay cô ấy báo thù.

Lam Linh Vũ ồ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói:

- Đối phó cao thủ Đại Thành, cổ bình thường có tác dụng không lớn, nhưng tôi có thể phải về Miêu Cương một chuyến, mang hai loại cổ lợi hại hơn mới được, hơn nữa hạ độc thường cần điều kiện đặc biệt, tôi cũng không dám đảm bảo nhất định có thể thành công.

Tần Dương gật đầu:

- Không sao, bản thân tôi cũng sẽ nghĩ mọi cách, sở dĩ xin cô hỗ trợ chỉ là dự phòng có thể xuất hiện chỗ cần cô giúp, cũng có thể không cần dùng tới, vậy cô coi như đi du lịch Nhật Bản đi.

Lam Linh Vũ tò mò hỏi:

- Chúng ta ngồi máy bay qua đó hả, cổ của tôi không thể mang lên máy bay được đâu.

Tần Dương cười lắc đầu:

- Tôi cũng phải chuẩn bị một chút, cho nên chúng ta không đi máy bay.

Hai mắt Lam Linh Vũ sáng lên:

- Không ngồi máy bay, vậy chúng ta ngồi thuyền hả?

Tần Dương gật đầu:

- Đúng, chúng ta ngồi tàu lén đi, dù sao tên kia có năng lực rất lớn, nếu để gã biết được lai lịch của chúng ta, sợ rằng sau này sẽ mang tới rất nhiều rắc rối cho chúng ta, cho nên chúng ta phải đi âm thầm, về lặng lẽ.

Tần Dương lo lắng Lam Linh Vũ sẽ nghĩ nhiều, bèn giải thích:

- Mặc dù là lén đi, nhưng thật ra đoạn đường này rất an toàn, hoàn cảnh cũng không tồi, thời gian cũng không lâu đâu.

Lam Linh Vũ lắc đầu:

- Tôi cũng không lo lắng những điều đó, tôi chẳng qua rất cao hứng, tôi có thể nhìn thấy biển rộng chân chính, mặc dù Trung Hải cũng dựa vào biển, nhưng dù sao cũng chỉ là bờ biển, không phải biển rộng mênh mông... Tôi muốn du lịch ngắm cảnh trên biển cộng từ rất lâu rồi.

Tần Dương lúc này mới biết bản thân căn bản đã suy nghĩ nhiều, lập tức cười nói:

- Vậy được, cô trở về Miêu Cương cần bao nhiêu thời gian?

- Đi đi về về, năm ngày đi.

Trong lòng Tần Dương nhẩm tính thời gian:

- Được, vậy chúng tôi đợi cô trở về rồi sẽ lên đường tới Nhật Bản.

- Được!

Trang Mộng Điệp đang bận rộn trên bếp, nhìn hai người ngồi xổm ở cửa bếp nhỏ giọng nói chuyện quay đầu lại nói:

- Hai người nói là mà thần thần bí bí vậy?

Tần Dương ngẩng đầu cười nói:

- Em gặp phải chút rắc rối, nhờ Lam Linh Vũ giúp một việc, có thể khoảng một thời gian ngắn kế tiếp cô ấy không thể tới công ty được, chị xin nghỉ giúp cô ấy nhé.

Trang Mộng Điệp ồ một tiếng, cười hì hì trêu chọc nói:

- Cậu thật đúng là vô sự bất đăng tam bảo điện mà, khó trách hôm nay lại tích cực mời cơm như vậy, hóa ra muốn nhờ Linh Vũ hỗ trợ à.

Tần Dương bị Trang Mộng Điệp trêu chọc đã quen, da mặt cũng dày lên rất nhiều, không hề cảm thấy ngượng ngùng nói:

- Đúng vậy, gặp được mấy chuyện phiền toái không làm được, phải cần tới viện binh đây.

Trang Mộng Điệp nghiêng đầu hoài nghi liếc nhìn Tần Dương:

- Cậu không lẽ định bảo em gái Linh Vũ dùng cổ ăn mòn gì đó giúp cậu đối phó người ta đấy chứ?

Tần Dương cười quay đầu:

- Linh Vũ, cô có cổ ăn mòn sao?

Lam Linh Vũ lắc đầu:

- Tôi đâu có nuôi cổ ăn mòn, tác dụng duy nhất của cổ ăn mòn chính là giết người, còn phải thông qua phụ nữ dắt mối, hơn nữa nuôi cổ ăn mòn còn cần một số thứ đặc biệt, đều là thứ không tuân theo lẽ trời gì đó, người bình thường đều sẽ không nuôi cổ ăn mòn, chỉ có người tâm thuật bất chính bình thường mới có thể nuôi thôi.

Tần Dương ồ một tiếng, trong lòng ngược lại có thêm nỗi tiếc hận.

Nuôi cổ ăn mòn như thế nào Tần Dương không biết, nhưng có thể nói rằng cổ ăn mòn xác thực là một vũ khí giết người vô hình cực tốt, nếu có cổ ăn mòn dùng để đối phó Ito Koshiro cũng không tồi...

Nhưng một kẻ ác như Ito Koshiro, bất kể dùng chiêu số gì đối phó với gã, Tần Dương đều sẽ không cảm thấy có chút áy náy nào.

Nghĩ lại, Tần Dương cũng liền ném vấn đề này ra sau đầu, dù sao hắn nhờ Lam Linh Vũ hỗ trợ chẳng qua là làm một loại khả năng mà thôi.

Giết người tuy có thể dùng cổ, nhưng còn có nhiều phương pháp của chính hắn, ví dụ như dùng độc, tai nạn xe cộ, bom... những phương pháp mà Tần Dương đều cực kỳ am hiểu...
Bình Luận (0)
Comment