Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 806 - Chương 817: Nhớ Bao Nuôi Tôi

Chương 817: Nhớ bao nuôi tôi
 

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc, gãi đầu nói:

- Đại lý thang Tam Nguyên hiện giờ đã làm được nửa năm rồi, tất cả đều đã đi vào quỹ đạo, khu vực tôi chịu trách nhiệm khai thác thị trường đã khai phá ổn rồi, vấn đề còn lại chính là bảo toàn thị trường, vấn đề này cũng không có gì nhiều, cho dù một mình Hiểu Nguyệt cũng có thể làm được, cho nên tôi muốn xem thử có chuyện mới gì có thể để bản thân xông vào một lần hay không...

Tần Dương quay đầu nhìn Tôn Hiểu Đông cười nói:

- Ở Trung Hoa còn có rất nhiều địa phương, sản phẩm tiêu thụ của công ty chúng ta vẫn còn trống hoặc nhiều chỗ yếu kém, nếu cậu có lòng tin, tôi thậm chí có thể giao quyền đại lý của một thành phố, một vùng, thậm chí phạm vi lớn hơn cho cậu... Nhưng tôi cũng không đồng ý làm như vậy.

Tôn Hiểu Đông và Tần Dương trước đều đã cùng trao đổi với nhau, Tần Dương còn chưa nói nguyên nhân, Tôn Hiểu Đông cũng đã hiểu, gãi đầu nói:

- Tôi biết, bây giờ vẫn còn việc học là chính, hơn nữa tôi và Lâm Hiểu Nguyệt nếu tách nhau ra sống ở hai nơi khác nhau thì chẳng phải thành yêu xa sao, trước khi tốt nghiệp tôi quả thật không nghĩ tới đi ra bên ngoài.

Tần Dương tán đồng khẽ gật đầu:

- Nếu cậu chỉ muốn tăng thực lực của bản thân, vậy cũng không thành vấn đề, công ty Tập Đoàn mới thành lập ít nhất phải đồng thời phát triển hai hạng mục, cần rất nhiều nhân tài, đến lúc đó cậu có thể suy nghĩ chọn thử vị trí công tác nào, tôi đến cả Văn Vũ Nghiên cũng đang lôi...

Tôn Hiểu Đông và Hà Thiên Phong đồng thời mở to hai mắt, giật mình nhìn Tần Dương, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.

- Tôi không nghe lầm chứ, Văn Vũ Nghiên?

- Cậu muốn lôi kéo Văn Vũ Nghiên tới công ty của cậu?

Tần Dương cười mỉm gật đầu:

- Đúng vậy, thiên tài 139 đấy, đây chính là thiên tài vô cùng đấy, sao có thể bỏ qua được?

- Bớt kéo! Cậu cảm thấy chúng tôi sẽ tin tưởng cậu vì tài năng mới kéo cô nàng tới công ty cậu làm sao, rõ ràng chính là muốn lấy việc công làm việc tư...

- Đúng đấy! Hơn nữa bản thân cô ta cũng có công ty riêng, bản thân làm tổng giám đốc, còn có người cha là Văn Ngạn Hậu, công ty Thiên Bác tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể đến làm công ở công ty cậu, chẳng lẽ cậu chuẩn bị dâng cổ phần công ty mình cho cô nàng sao?

Tần Dương cười nói:

- Cổ phần tạm thời là chuyện không thể, trừ phi cô nàng thật sự đáp ứng tới công ty, hơn nữa trong quá trình công ty phát triển làm ra được công hiến cực lớn không tồi, quen thuộc hơn, công ty sát nhập công ty, đây là hai việc khác nhau.

Tông Hiểu Đông nghe lời này của Tần Dương, không kiềm chế được mở to hai mắt:

- Lão đại, cô ấy có khi nào thật sự sẽ tới công ty của cậu không?

Tần Dương khẽ nói:

- Cô ấy đang trong thời gian suy xét, kết quả cuối cùng tôi cũng không xác định.

Hà Thiên Phong khâm phục dựng thẳng ngón cái lên:

- Cậu thật bưu hãn, tôi rất hiếu kỳ cậu dùng cái gì thu hút cô nàng, không cho cổ phần, một công ty mới bảo cô nàng từ bỏ công ty của mình chạy tới trộn lẫn với cậu, rốt cuộc lý do là gì?

Tần Dương mỉm cười:

- Có lẽ bởi vì càng có thể trở thành giá trị nhân sinh hiện thực, hoặc giả như vì vẻ ngoài của tôi khá đẹp trai?

- Dừng... !

Sau khi tan học, phòng 306 và phong của Hàn Thanh Thanh buổi tối cùng ăn một bữa lẩu, hai người Lâm Hiểu Nguyệt và Tô Văn cũng cùng tới, xem như bữa đoàn tụ đầu tiên sau học kỳ mới.

Quy trình đương nhiên vẫn như cũ, ăn lẩu trước rồi đi hát, mọi người tận hứng tới cuối cùng.

Tần Dương và Hàn Thanh Thanh đương nhiên không chút do dự mà từ bỏ thói quen, hai người cũng đã quen rồi, hơn nữa dù sao hai người đã lâu không gặp nhau, tâm trạng cả hai đều rất hoan hỉ vui vẻ.

- Ăn tết vui vẻ chứ?

Tần Dương cười khổ nói:

- Dù sao cuộc sống của tôi cho tới bây giờ cũng không có gì là yên ổn cả, trở về nhà ông ngoại thấy được nhà ông ngoại đánh đấm võ đài sinh tử, sau đó cùng sư phụ trở lại tông môn bị cao thủ bắt đi, thiếu chút nữa đã mất cái mạng nhỏ...

Gương mặt Hàn Thanh Thanh biến sắc, ân cần hỏi han:

- Đã xảy ra chuyện gì, là ai muốn đối phó cậu?

- Không biết, thực lực rất mạnh, có thể còn lợi hại hơn cả sư phụ tôi, còn đeo mặt nạ, không thể đoán được.

Hàn Thanh Thanh nhìn Tần Dương chăm chú, trong ánh mắt thể hiện sự lo lắng vô cùng:

- Cuộc sống của cậu thật sự quá nguy hiểm.

Ánh mắt Tần Dương cũng thể hiện sự phức tạp:

- Đúng, mối nguy hiểm đã biết và chưa biết rất nhiều, hơn nữa còn không cách nào trốn tránh được.

Hàn Thanh Thanh cắn môi, hàng mày đẹp hơi nhíu lại:

- Đáng tiếc tôi lại không có năng lực trợ giúp cậu...

Tần Dương cười nói:

- Đây chính là cuộc sống của tôi, mấy lần trước kéo cậu vào nguy hiểm, tôi thật sự xin lỗi, chỉ cần không vì tôi mà ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu, tôi đã rất thỏa mãn rồi.

Hơi ngừng một chút, Tần Dương chủ động chuyển chủ đề:

- Đúng rồi, trước không phải cậu nói mẹ cậu muốn tới Trung Hải sao?

Hàn Thanh Thanh đương nhiên hiểu Tần Dương không muốn để mình phải lo lắng, mặc dù quả thật cô rất muốn trợ giúp Tần Dương, nhưng dù sao cũng vẫn không có năng lực, chỉ có thể chuyển hướng chủ đề theo Tần Dương.

- Đúng, mẹ tôi chuẩn bị ngây ngốc sống cùng tôi ở Trung Hải một khoảng thời gian, nhưng ngay khi chuẩn bị xuất phát lại bỗng nhận được cuộc điện thoại lạ từ một người quen đến từ Cyprus, đối phương tự xưng là bạn của cha tôi, có một số việc muốn nói với mẹ tôi, vì đối phương nói ra một số điều khiến người ta tin về thân phận của mình, xác thực là bạn của cha tôi, sau đó mẹ của tôi liền lên đường tới Cyprus rồi.

Tần Dương mở to hai mắt:

- Bạn của cha cậu? Cyprus?

Trong mắt Hàn Thanh Thanh cũng không che dấu được vẻ nghi hoặc:

- Đúng vậy, tôi cũng rất hiếu kỳ, tôi từng hỏi mẹ, nhưng mẹ cũng không nói gì cho tôi biết cả.

Hai mắt Tần Dương bỗng trở nên hơi cổ quái:

- Không phải chứ, có khi nào chuyện chúng ta nói tới trước kia đã trở thành sự thật không?

Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh lộ ra thần sắc khó có thể tin được:

- Có lẽ là không nhỉ, nếu cha của tôi thực sự để lại vật gì đó cũng sẽ không phải sau nhiều năm như vậy mới để lộ ra, có lẽ chỉ là một vài chuyện khác thôi.

Tần Dương cười nói:

- Chuyện tình trên thế gian này ai có thể nói rõ ràng được, không chừng chỉ thời gian ngắn nữa cậu sẽ thành tiểu phú bà rồi, đến lúc đó nhớ bao nuôi tôi nha!

Hàn Thanh Thanh bị chọc cười trước lời nói của Tần Dương:

- Giá của cậu rất cao, tôi có thể không bao nuôi được cậu đâu!

Tần Dương cười ha ha:

- Không đâu, không đâu, tôi rất dễ nuôi mà.

Hàn Thanh Thanh cũng cười rộ lên:

- Cậu hiện giờ chính là triệu phú đấy, thật sự bao nuôi cũng phải là cậu bao nuôi tôi, dù sao tôi mới đúng là người nghèo nha, tốt nghiệp xong cũng hoàn toàn không biết đi đâu tìm việc đây.

Tần Dương cũng cười rộ lên, nhưng không tiếp tục nói đùa nữa.

Hai người nở nụ cười một hồi, Hàn Thanh Thanh lại hỏi:

- Cậu gần đây đều ở trường học hả?

Tần Dương cười khổ nói:

- Không ở được hai ngày, tôi phải tới Nhật Bản một chuyến.

- Nhật Bản?

Trên gương mặt Hàn Thanh Thanh thể hiện thần sắc kinh ngạc:

- Cậu tới Nhật Bản làm gì?

- Giúp Tư Đồ Hương báo thù, đây là chuyện mà tôi đã đáp ứng với Tư Đồ Hương, tóm lại phải đi làm.

Hàn Thanh Thanh lo lắng nói:

- Lúc trước sau khi cậu và Tư Đồ Hương thi đấu với nhau rồi, tôi nhớ Lục Thiên Sinh đã từng nói kẻ thù của Tư Đồ Hương là cao thủ rất lợi hại, hơn nữa bối cảnh vô cùng cường đại, đến cả Lục Thiên Sinh cũng không muốn lội vũng nước đục này, cậu làm được hả, sư phụ của cậu muốn giúp đỡ không?

Tần Dương lắc đầu:

- Không, tự tôi đi, giết người mà thôi, đơn giản hơn nhiều so với cứu người hoặc làm người giám hộ, hơn nữa tôi sẽ tìm một người giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment