Chương 824: Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên
Sắc trời dần chìm trong bóng đêm, Tần Dương lái xe nghênh ngang vào nhà Itou.
Sau khi Tần Dương dừng xe, trầm mặt rồi đi vào biệt thự.
Đám người hầu nhìn thấy Tần Dương nghiêm mặt, cả đám không dám nhiều lời đều cẩn thận chào hỏi, Tần Dương không nói lời nào đi lên tầng.
Tần Dương trực tiếp đi tới cửa vào lên nóc sân thượng, hai người đàn ông cầm súng đang canh giữ ở cửa vào, nhìn thấy Tần Dương, hai người liếc nhìn nhau, ngăn cản Tần Dương.
- Ông chủ có lệnh, nơi này chỉ có ngài mới có thể ra vào.
Tần Dương nhíu mày, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông nói chuyện, ánh mắt có chút âm lãnh.
Người đàn ông đó thấy ánh nhìn soi mói của Tần Dương, theo bản năng lùi về sau một bước.
Tần Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, tiếp tục cất bước đi về phía trước, hai người đàn ông bị khí thế của Tần Dương chấn nhiếp, cũng không dám ngăn cản Tần Dương nữa, dạt sang hai bên nhường đường.
Tần Dương không nhanh không chậm đi lên tầng cao nhất của sân thượng, cũng nhìn chiếc trực thăng đỗ ở tầng cao nhất này.
Tần Dương cũng không vội vàng đi về hướng trực thăng, mà là đi tới lan can đằng sau tầng cao nhất biệt thự, ánh mắt nhìn về hướng xa xăm, bộ dạng tỏ vẻ đang suy tư.
Hai người bảo vệ nóc nhà thò đầu, có chút nghi hoặc nhìn Tần Dương mấy lần, sau đó rụt đầu về, không hề chú ý tới nữa.
Dù sao cũng là đại thiếu gia nhà Itou, là người thừa kế gia tộc tương lai, hai bảo vệ mặc dù đã có lệnh của Itou, nhưng cũng không muốn đắc tội Itou Yama, làm như không thấy, việc này nếu thật sự để Itou biết được nghĩ tới cũng sẽ không có chuyện gì.
Mặc dù Tần Dương nhìn qua giống như đang hoàn toàn ngẩn ngơ, nhưng sự chú ý của hắn thật ra toàn bộ đều đặt trên người bảo vệ, thấy bọn họ đã không chú ý tới mình nữa, lúc này Tần Dương mới xoay người, bộ dạng giống như đang tản bộ, đi về hướng chiếc trực thăng kia.
Đi tới bên cạnh trực thăng, Tần Dương móc từ trong túi mình ra hai hộp bom điều khiển từ tính, nhẹ nhàng cài một chiếc dưới bình xăng trực thăng, sau đó leo lên bên ngoài trực thăng, thân người lặng lẽ nhảy lên, cài một chiếc khác ở vị trí cánh quạt.
Tần Dương nhảy xuống lại mặt đất, sau đó thản nhiên cất thêm mấy bước, ngây ngốc một hồi, sau đó mới đi trở lại đường, đi xuống dưới tầng.
Tần Dương không vội vã mà từ từ đi ra cửa, sau đó biến mất trong bóng tối.
Trong bóng đêm, Tần Dương và Lam Linh Vũ chạm trán nhau ở ven đường cách cửa chính biệt thự ba trăm mét.
- Thành công chưa?
Lam Linh Vũ gật đầu:
- Ừ, tôi đã thuận lợi thả mùi nguyên trên người gã rồi, hơn nữa còn đặt cổ Kim Phong cách không xa cửa chính, chỉ cần đến lúc đó gã xuống xe, cổ Kim Phong phát hiện ra mùi sẽ tấn công về hướng gã.
Tần Dương gật đầu:
- Được, bên Tư Đồ Hương ra sao rồi?
Lam Linh Vũ khẽ nói:
- Cô ấy đang dẫn người đi qua, đợi Itou Koshiro trở về sẽ bắt đầu hành động.
Tần Dương mở bao dưới thân ra, lấy bộ súng bắn tỉa bắt đầu lắp ráp.
Lam Linh Vũ ngồi trước người Tần Dương, tò mò nhìn Tần Dương thuần thục lắp ráp khẩu súng bắn tỉa kia, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Sao anh lại thành thạo mấy thứ này như vậy, dù là người tu hành cũng không cách nào tiếp xúc được với súng bắn tỉa chứ?
Tần Dương sửng sốt một chút, chợt cười nói:
- Trước kia tôi từng ngây ngốc ở nước ngoài một thời gian, quốc gia kia cũng không quản thúc súng ống nghiêm lắm, tôi đã từng sờ mó qua rất nhiều khẩu súng...
Lý do này lúc trước Tần Dương đã từng dùng trả lời Hàn Thanh Thanh, hôm nay lại dùng để trả lời Lam Linh Vũ.
Đành chịu thôi, Tần Dương đâu thể nói cho Lam Linh Vũ biết bản thân là đặc công Long Tổ chứ.
Lam Linh Vũ hơi nhíu mày, ánh mắt thoáng hai phần nghi hoặc, hiển nhiên không quá hài lòng với câu trả lời không tính là tường tận này của Tần Dương.
Tần Dương thấy biểu tình của Lam Linh Vũ, đại khái cũng biết cảm giác của Lam Linh Vũ, chẳng qua hắn cũng không giải thích nhiều, chỉ vùi đầu tỉ mỉ lắp ráp khẩu súng bắn tỉa.
Cây súng kia nhanh chóng được lắp ráp xong, Tần Dương quỳ rạp trên mặt đất, ôm cây súng bắn tỉa, ngắm chuẩn địa điểm dự định công kích.
Sau kho hoàn thành khâu chuẩn bị, Tần Dương đặt súng bắn tỉa xuống, ngồi dậy trên mặt đất, dựa vào lan can lẳng lặng ngồi.
Lam Linh Vũ ngồi xuống bên cạnh Tần Dương:
- Chúng ta có thành công được không?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Có lẽ sẽ thành công, dù sao bất kể có chuẩn bị nhiều thế nào, có đôi khi sẽ xuất hiện tình huống bất ngờ, tôi không rõ lắm uy lực của cổ Kim Phong, hi vọng chúng nó có thể khiến Itou mê man lập tức, chỉ cần gã hốt hoảng khi phải chịu tập kích, cơ hội của tôi sẽ tới, có lẽ một phát súng là xong!
Lam Linh Vũ lắc đầu:
- Điều đó tôi không dám đảm bảo, mặc dù là trong đêm tối, nhưng cổ Kim Phong di chuyển tóm lại vẫn gây ra động tĩnh, Itou là cao thủ Đại Thành, chắc hẳn tính cảnh giác cũng sẽ vô cùng cao, kết quả thế nào tôi không xác định được.
Tần Dương an ủi:
- Không sao, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, chỉ cần chúng ta làm tốt mọi việc là được, còn lại thì xem ý trời đi. Lần này không được, chúng ta lại nghĩ cách là được!
- Ừ!
Lam Linh Vũ nhìn Tần Dương:
- Anh gần đây dường như làm không ít chuyện đấy nhỉ?
Tần Dương nghiêng đầu:
- Tại sao lại nói như thế?
Lam Linh Vũ mỉm cười nói:
- Lần này khi tôi trở lại Miêu Cương, nghe ông nội của tôi nói mỗi một đời Ẩn Môn các người đều rất xuất sắc, sư công của anh là Tam Nhãn Thần Quân đồng thuật vô song, sư phụ của anh y vũ song tuyệt, còn anh, anh chuẩn bị phát triển sở trường đặc biệt gì đây?
Biểu lộ của Tần Dương hơi có vẻ kinh ngạc, nhưng nghĩ tới ông nội của Lam Linh Vũ chính là trưởng lão của Ngũ Tiên môn, có giao tình với sư phụ, vậy hẳn cũng coi như hiểu một chút về Ẩn Môn là điều bình thường.
- Tôi hoàn toàn không biết, cho tới giờ dương như tôi cũng không có sở trường gì đặc biệt...
Lam Linh Vũ cười nói:
- Hiện giờ y thuật của anh đã rất lợi hại rồi, hơn nữa trình độ thật sự còn ở mức cực cao, được xưng là tuyệt học đa phần cũng là sau cảnh giới Đại Thành, anh cũng không cần gấp, có lẽ anh có thể sớm chút chuẩn bị nghiên cứu một phương hướng tu hành tốt.
Tần Dương cười ha ha nói:
- Hiện giờ hình như không có nhiều tinh lực suy nghĩ tới những chuyện đó đâu, có lẽ xe tới trước núi ắt có đường.
Lam Linh Vũ hiểu gật đầu. Cô vẫn biết tình cảnh hiện giờ của Tần Dương, làm truyền nhân Ẩn Môn, là đệ tử của Mạc Vũ, áp lực phải đối mặt không phải nhỏ, trước tình huống như vậy phải phân tâm chuyên chú tu hành sợ rằng đã rất khó rồi.
Tần Dương hỏi ngược lại:
- Còn cô thì sao, chuẩn bị sau này vẫn đứng ở Trung Hải sao?
Lam Linh Vũ mỉm cười nói:
- Trung Hải rất tốt mà, dù sao tôi không định trở lại Miêu Cương nữa rồi, có cả đời ở Trung Hải hay không cũng không nhất định.
Tần Dương cười nói:
- Nghe giọng điệu này là chuẩn bị lấy chồng theo chồng, gả chó theo chó đây, chồng tương lai ở đâu thì cô tới đó ở nhỉ.
Lam Linh Vũ cười tủm tỉm nói:
- Cũng có thể, sao, anh muốn giới thiệu tiểu ca ca nào cho tôi sao?
Tần Dương cười hắc hắc, đang nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên di chuyển, quay đầu nhìn về hướng con đường phía xa.
- Itou đã trở lại, chuẩn bị hành động đi!