Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 837 - Chương 848: Tôi Sắp Chết Rồi!

Chương 848: Tôi sắp chết rồi!
 

- Chuỗi thiền châu tôi có thể tạm cho ngài mượn.

Một câu của Eisa khiến Miêu Kiếm Cung đang hùng hùng hổ hổ phải ngừng phát hỏa, hắn kinh ngạc nhìn Eisa:

- Không phải chứ, chuỗi thiền châu này chính là bảo bối của ông, ông cam lòng cho tôi mượn sao?

Eisa bình thản cười nói:

- Cho dù đánh một trận với ông, cuối cùng thua rồi cũng không phải cho ông sao?

Miêu Kiếm Cung sửng sốt một chút, rồi bỗng cười lạnh với cách nói của Eisa:

- Eisa, tôi biết con người ông rất phật tính, không thích đánh nhau vô vị, thế nhưng cũng không có nghĩa là thực lực của ông thấp, tôi nhớ thực lực của ông hiện giờ chắc chắn không kém tôi, tôi không sợ, ông kinh sợ cái rắm, ông làm vậy là bảo tôi coi thường ông à.

Thần sắc Eisa bình thản mỉm cười:

- Nhưng mà tôi sắp chết rồi.

Miêu Kiếm Cung sửng sốt, ánh mắt như đao kiếm bỗng chốc tập trung vào Eisa:

- Ông sắp chết? Chuyện gì xảy ra đây?

Mặc dù Miêu Kiếm Cung và Eisa chỉ có quan hệ qua một lần đánh nhau, nhưng hắn cũng biết sơ qua về tính cách của Eisa, hắn nói mình sắp chết thì chắc chắn hắn thật sự sắp chết, hắn khinh thường nói dối.

Thần sắc Eisa vẫn bình tĩnh, dường như không hề lo lắng tới cái chết sắp tới gần:

- Lần trước sau khi chiến đấu với ngài một trận kia, ngài bị thương không nhẹ, tôi cũng không khá hơn chút nào, ngay khi tôi đang an tâm dưỡng thương đã xảy ra một chút biến cố, tôi và một người giai Thông Thần chiến một trận, thương càng nặng hơn, mặc dù sau đó tôi cũng đã thăng lên giai Thông Thần, nhưng thân thể của tôi lại bị hao tổn quá nghiêm trọng, mấy năm nay vẫn luôn đè nén thương thế, nhưng sức người cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên, cho tới bây giờ thương thế đã không thể tiếp tục áp chế được nữa, đại nạn đã không còn xa.

Miêu Kiếm Cung vừa nghe thấy vậy, biểu lộ lập tức có chút phức tạp. Ban đầu hắn đánh với Eisa một trận thống khoái dẫn tới bản thân mình đạt được kỳ ngộ, sau đó khi về nước bế quan mới đột phá thành công, cho nên dù Eisa là đối thủ của hắn nhưng hắn vẫn kính nể người này, đặc biệt Eisa còn là một hòa thượng thật với phẩm tính cao thượng.

Hiện giờ nghe nói Eisa sắp chết, hơn nữa còn có chút liên quan với trận chiến khi ấy với mình, điều này khiến trong lòng Miêu Kiếm Cung ít nhiều cũng có chút cảm giác áy náy.

- Chẳng lẽ không có biện pháp nào khác sao?

Thần sắc Eisa bình tĩnh cười nói:

- Làm một người tu hành đương nhiên phải hiểu rõ ràng nhất tình trạng cơ thể của bản thân, nếu còn có biện pháp khác thì tôi đương nhiên sẽ nghĩ cách rồi.

Miêu Kiếm Cung nhíu mày lại:

- Còn có thể sống được bao lâu nữa?

Eisa thản nhiên trả lời:

- Không động thủ, cứ như vậy ngoan ngoãn ngây ngô, đè nén thương thế, có thể chống đỡ được nửa năm, nếu như động thủ, thương thế tận phát có thể ba đến năm ngày là đi.

Miêu Kiếm Cung suy nghĩ rồi hỏi:

- Ông vừa nói cho tôi mượn chuỗi thiền châu là có ý gì?

Eisa chỉ ngón tay hướng Tần Dương:

- Không phải ngài tìm được truyền nhân đồng thuật rồi sao, tôi có thể cho cậu ta mượn chuỗi thiền châu sử dụng hai năm, hai năm sau đệ tử của tôi Akechi Sohide sẽ tới tìm đồ tôn của ngài lấy lại chuỗi thiền châu, coi như cho mượn miễn phí truyền nhân của ngài dùng hai năm, thế nào?

Miêu Kiếm Cung xoa cằm, trầm giọng nói:

- Nghe qua hình như rất tốt, thế nhưng chuỗi thiền châu vốn chính là tiền đặt cược của chúng ta, nếu tôi thắng, theo lý chuỗi thiền châu này vĩnh viễn thuộc quyền sở hữu của tôi, ông lấy quyền sử dụng miễn phí hai năm đã muốn giữ thiền châu này, giống như có chút được lợi lớn nha.

Biểu lộ của Eisa có chút bất lực, hắn dường như cũng đã sớm đoán được Miêu Kiếm Cung sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy, lập tức không do dự đưa ra đề nghị thứ hai.

- Vậy cứ như thế này đi, đồ tôn của ngài cũng sẽ là truyền nhân đồng thuật của ngài, tuổi tác cũng tương đương với đệ tử Akechi Sohide của tôi, thiền châu trước tiên tôi có thể cho cậu ta mượn dùng hai năm, hai năm sau đệ tử của tôi đấu một trận với cậu ta, ai thắng thì thiền châu thuộc về người đó là được rồi, về phần trận chiến ước định giữa tôi và ngài, tôi sẽ thực hiện lời hứa.

Ánh mắt Miêu Kiếm Cung đảo qua Akechi Sohide yên tĩnh đứng bên cạnh, lại quay sang người Eisa:

- Không phải ông động thủ sẽ chết sao, mặc dù tôi quả thật rất muốn đánh một trận này với ông, nhưng lại không có hứng thú bức chết ông.

Eisa khẽ cười nói:

- Tôi đã tới cái tuổi này rồi, là một người tu hành ở cảnh giới này còn có gì chưa khám phá đây. Cái chết, ai rồi cũng phải có ngày đó, nếu chúng ta trước kia đã từng ước định rồi, vậy cũng đừng tiếc nuối nữa, huống chi tôi cũng muốn mượn trận ước định này dạy đồ đệ của mình một số thứ, nếu không sau này tôi sợ rằng sẽ không có cơ hội dạy dỗ nó nữa.

Ánh mắt Miêu Kiếm Cung nhìn thẳng chằm chằm Eisa:

- Ông quyết định?

Eisa bình thản cười nói:

- Đương nhiên rồi, nếu chúng ta đã có ước định thì dĩ nhiên phải thực hiện lời hứa, chỉ có điều thân thể của tôi sẽ không chống đỡ chiến đấu được quá lâu, định ba chiêu đi, tôi dốc hết toàn lực trong ba chiêu, thế nào?

Dù sao Miêu Kiếm Cung cũng là người sát phạt quyết đoán, không thích dài dòng, nếu bản thân Eisa đã lựa chọn như vậy, vậy hắn đương nhiên sẽ không gượng ép, dù sao hắn chạy từ xa tới cũng không phải thật sự vì tới đây ăn bữa cơm uống chén trà.

Với một cao thủ đạt cấp bậc như hắn còn có thứ gì khiến hắn giác ngộ hơn là một trận đấu vui vẻ say sưa đây?

- Được!

Eisa mỉm cười xoay người:

- Hai vị mời đi theo tôi!

Tần Dương trầm mặc đi theo sau lưng Miêu Kiếm Cung, nghĩ tới trận chiến sắp xảy ra, bọn họ chuẩn bị giao chiến ở đâu đây?

Trận giao chiến giữa những cao thủ như bọn họ sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ, chắc chắn sẽ không ra tay ở khu vực dân cư, vậy cũng chỉ có hai lựa chọn.

Núi sâu, trên biển.

Tần Dương suy đoán không sai, Eisa vẫn luôn trầm mặc dẫn đường, bốn người xuyên qua làng chài sao đó trở lại bờ biển, leo lên một con thuyền đánh cá, sau đó chỉ ra hướng bên ngoài, Miêu Kiếm Cung dẫn Tần Dương nhảy lên.

Hai chiếc thuyền nhanh chóng rời khỏi làng chài, sau đó dọc theo đường ven biển nhanh chóng tới vịnh của một ngọn núi hoang, nơi này cách xa làng chài trước đó, hơn nữa xung quanh cũng vắng vẻ không người.

- Mấy người ở trên bờ quan sát đi.

Hai người Tần Dương và Akechi Sohide được thả ở dãy đá ngầm bên cạnh vịnh, sau đó Eisa và Miêu Kiếm Cung thúc đẩy thuyền nhỏ ngừng lại ở vị trí cách đó mười mét.

Hai người đều là người mạnh mẽ siêu cấp giai Thông Thần, bọn họ đứng ở đầu thuyền, con thuyền sẽ tự động đi về phía trước, hơn nữa còn vô cùng nhanh, giống như một chiếc ca nô vậy.

Hai người đứng cách nhau khoảng chừng sáu, bảy mét, đều tự đứng chính giữa chiếc thuyền nhỏ, định thần nhìn chằm chằm đối phương.

- Akechi, những gì nên nói ta đều nói hết với con rồi, tự con nhìn cho rõ, tự con lĩnh ngộ, ta tin với ngộ tính của con nhất định có thể hiểu được.

- Vâng, sư phụ!

Akechi Sohide cung kính trả lời, chẳng qua trong giọng nói lại có phần hờ hững lạnh lùng.

Tần Dương không kiềm chế được nhìn sang Akechi Sohide bên cạnh, ánh mắt thoáng mấy phần khác thường.

Sư phụ của hắn mắc bệnh nặng trong người nhưng vẫn kiên quyết chiến đấu, có thể phải chết ngay tại chỗ, hắn bình tĩnh như vậy thật sự được sao, chẳng lẽ hắn thật sự không hề lo lắng sư phụ của mình sẽ chết sao?

Akechi Sohide phát giác được ánh mắt của Tần Dương, quay đầu liếc nhìn hắn, ánh mắt có phần lạnh lùng, hơn nữa còn không hề che dấu địch ý, sau đó lại nhanh chóng quay đầu lại, hiển nhiên không muốn bỏ qua bất cứ hình ảnh chiến đấu nào.

Người này đủ lãnh khốc!

Trong lòng Tần Dương thầm nhủ, rồi cũng quay đầu lại, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai người trên mặt biển.
Bình Luận (0)
Comment