Chương 847: Hòa thượng thật
Tần Dương lái xe đi về hướng Kanagawa Minami Tokyo.
- Sư công, người muốn đi gặp ai vậy, lợi hại lắm sao?
Miêu Kiếm Cung ngồi ở trên ghế trước, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ánh mắt dường như có chút lơ đãng.
Tần Dương hỏi rất lâu, Miêu Kiếm Cung mới giống như hồi thần lại:
- Ừ, rất lợi hại, năm đó ta kẹt ở bình cảnh trên Siêu Phàm, không cách nào đột phá được Thông Thần, ta liền muốn tìm mấy đối thủ lợi hại, tìm được trợ giúp đột phá trong chiến đấu, chỉ có điều ở Trung Hoa không tiện, dù sao đa phần đều là người quen, cũng không dễ hạ tử thủ được, nhưng cũng không tới mức quá quan trọng...
Tần Dương giật mình, người quen trong nước không tiện ra tay, vậy thì tới Nhật Bản hoặc tới quốc gia khác thì sẽ không có vấn đề này nữa.
- Cho nên sư công phải tới Nhật Bản khiêu chiến với những cao thủ kia, cũng vẫn thuận lợi như vậy sao?
Có lẽ vì bài kiểm tra của Tần Dương khiến Miêu Kiếm Cung ngập tràn cảm giác mong chờ với Tần Dương, cũng đã coi Tần Dương trở thành người thừa kế đồng thuật của mình, cho nên thái độ đối với Tần Dương cũng ôn hòa hơn rất nhiều, ví như trước đó nhất định phải đuổi Tần Dương trở về phòng ngủ một lát rồi mới xuất phát, dù là lời nói chuyện ngày hôm nay cũng tùy ý hơn nhiều.
- Ta khi đó đặc biệt tìm tới những đối thủ Siêu Phàm khiêu chiến, vì có sự trợ giúp của đồng thuật, trong chiến đấu ta luôn chiếm được tiện nghi rất lớn, dù đối phương có thực lực mạnh hơn so với ta một chút nhưng vẫn không phải đối thủ của ta, ta cứ một đường đánh thẳng tiến như vậy cho đến khi ta gặp được Eisa...
Tần Dương nhíu mày:
- Eisa, chính là người mà chúng ta muốn đi gặp sao?
- Phải.
Trên gương mặt Miêu Kiếm Cung lộ ra thần sắc phức tạp, giống như nhớ lại hồi ức, lại giống như đang kính phục.
- Lần đầu tiên đồng thuật của ta sau khi gặp người này hoàn toàn mất đi tác dụng, thậm chí còn thấp thoáng có chút ảnh hưởng bị cắn trả. Người kia vốn không muốn chiến đấu với ta, nhưng cuối cùng phải lập điều kiện với ta, nếu ta thua thì sẽ vĩnh viễn không được đặt chân tới Nhật Bản. Trận chiến ấy có chút hung ác, đánh tới mức cả hai bên bị tổn hại, cũng vì một trận chiến này mà ta nhận ra kỳ ngộ, khi ấy ta cắt ngang trận đấu, ước định với người kia đợi tới khi ta có chỗ đột phá nhất định sẽ tìm hắn đánh một trận, chẳng qua thế sự khó liệu, trận chiến dang dở vẫn kéo dài tới ngày hôm nay...
Tần Dương giật mình hỏi:
- Đồng thuật mất tác dụng? Vậy là vì sao?
Ánh mắt khâm phục của Miêu Kiếm Cung thể hiện thêm hai phần:
- Người đó là một hòa thượng, một hòa thượng thật có thực lực rất mạnh, Phật hiệu rất cao thâm.
Phật hiệu?
Cao tăng có thể chống lại đồng thuật?
Đồng thuật tương tự một loại thủ đoạn ảnh hưởng tới lòng dạ con người, mà tu hành Phật hiệu thành cao tăng có thể có được loại năng lực thủ đoạn đối kháng này ngược lại cũng không có gì lạ, nhưng có thể đánh với sư công tới mức cả hai bên đều bị tổn hại, Eisa kia hiển nhiên là một người khủng bố.
Tần Dương có chút lo lắng hỏi:
- Khi đó sư công người thực lực vẫn còn ở giai đoạn Siêu Phàm, hiện giờ nghĩ tới sư công đã đột phá, chẳng qua Eisa này năm đó có thể đánh ngang tay với sư công, vậy hẳn có thực lực không kém, đã bao nhiêu năm qua người này có tấn thăng đột phá được Thông Thiên hay không?
Miêu Kiếm Cung cười nói:
- Điều đó là đương nhiên, thực lực của người kia cũng không kém ta, nhưng một trận này có thể nào cũng phải đánh xong, nếu không thì chẳng phải thực có lỗi với lời ước định trước kia sao.
Tần Dương nghe xong lời Miêu Kiếm Cung nói, trong nội tâm ngầm suy đoán, người tên Eisa kia là người như thế nào đây?
Eisa không ở trong miếu tự to lớn uy nghiêm giống như trong phỏng đoán của Tần Dương, mà hắn ở trong một miếu nhỏ của một làng chài bình thường ở Kanagawa Kaigan.
Eisa cũng không mặc thân áo bào vừa vặn như trong tưởng tượng của Tần Dương, ra vẻ khuôn cách cao tăng đắc đạo như trong tưởng tượng.
Eisa đứng đối diện với Miêu Kiếm Cung và Tần Dương lúc này có chiều cao ước chừng chưa tới một mét bảy, dáng người gầy còm, trên người mặc một bộ áo gai rất bình thường, trông qua không hề xuất chúng chút nào, điều duy nhất khiến Tần Dương chú ý có vẻ chính là cặp mắt kia của hắn.
Sáng ngời mà cơ trí, thâm thúy mà lạnh lùng.
Đôi mắt này giống như có thể nhìn thấu lòng dạ con người, có thể xuyên qua đôi mắt nhìn thấy tất cả những bí mật bị che dấu.
Phía sau Eisa là một tăng nhân trẻ tuổi, khoảng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, tóc đã cạo sạch, nhưng lại không dùng dao cạo sáng, trông qua có vẻ vô lại, bộ dáng lại vô cùng đẹp trai, mặc trên người bộ áo gai đơn giản như vậy, đang dùng ánh mắt vài phần đối địch và đề phòng nhìn hai người Miêu Kiếm Cung.
Eisa nhìn Miêu Kiếm Cung, trên gương mặt thấp thoáng nụ cười ấm áp.
- Ngài Miêu, cách lần từ biệt trước của chúng ta dường như cũng đã hơn mười năm rồi không gặp.
Trên gương mặt Miêu Kiếm Cung cũng hiện mấy phần ý cười, giống như đứng trước mặt không phải đối thủ, mà là người bạn già đã hơn mười năm không gặp.
- Đúng, lần này tôi tới Nhật Bản làm chút chuyện, đúng lúc kết thúc ước định năm đó của chúng ta.
Eisa khẽ cười lắc đầu:
- Ngài Miêu vẫn chấp nhất như trước, thời gian cũng đã qua hơn mười năm rồi, thật ra trận chiến này căn bản cũng không cần phải có.
Miêu Kiếm Cung cười nói:
- Nếu trước kia đã từng ước định thì tóm lại vẫn phải hoàn thành, huống chi tôi trông mà thèm với chuỗi thiền châu này của ông, hay là ông cho ta chuỗi thiền châu này đi, chiêu đãi tôi thêm bữa cơm trà chiều, sau đó tôi vỗ rắm rời đi?
Eisa lắc đầu cười nói:
- Ngài Miêu, đồng thuật của ngài đã tu hành tới Đại Thành, chuỗi thiền châu này đã vô dụng với ngài, ngài sao phải cố chấp như vậy...
Miêu Kiếm Cung cười nói:
- Tôi không thể dùng, không có nghĩa người khác không thể dùng. Có được chuỗi thiền châu này tu hành đồng thuật có thể định thần an hồn, có thể tăng nhanh khả năng tiến độ tu hành, hơn nữa còn có thể giảm bớt tổn thương với chính mình, hòa thượng ông cho tới bây giờ đểu thích suy nghĩ vì người khác, cực kỳ hào phóng, vì sao lần này không thể hào phóng một lần chứ?
Trên gương mặt gầy guộc của Eisa lộ ra hai phần nghi hoặc:
- Tôi nhớ lúc trước khi lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ông đã từng nói rằng đệ tử của ông không có thiên phú tu hành đồng thuật, hơn nữa Ẩn Môn các người mỗi đời truyền một, bản thân sẽ không tìm đệ tử thứ hai, vậy ông tìm chuỗi thiền châu này chẳng lẽ muốn lấy về làm chiến lợi phẩm cho mình sao?
Miêu Kiếm Cung hừ lạnh nói:
- Ẩn Môn chúng tôi xác thực mỗi đời truyền một, mỗi người chỉ có thể thu một đệ tử, đệ tử của tôi quả thật cũng không có thiên phú tu hành đồng thuật, nhưng tôi dạy cho đồ tôn của mình, điều này không có vấn đề gì chứ?
Hai mắt Eisa sáng ngời nhìn Tần Dương đứng bên cạnh, trên gương mặt lộ ra thần sắc có chút giật mình:
- Vị này là đồ tôn của ngài sao?
Tần Dương thấy bầu không khí nói chuyện giữa Miêu Kiếm Cung và Eisa vừa giống như địch vừa giống như bạn, chẳng qua Miêu Kiếm Cung đã nói Eisa kia là một hòa thượng chân chính, đương nhiên Tần Dương cũng nguyện theo ý Miêu Kiếm Cung mà cung kính với người này vài phần rồi.
- Vãn bối Tần Dương, truyền nhân Ẩn Môn đời thứ bảy mươi hai bái kiến tiền bối.
Ánh mắt Eisa nhìn trên người Tần Dương, sau đó nhìn vào trong mắt Tần Dương, ánh mắt kia giống như nhìn thấu vào nơi sâu tận cùng trong đầu Tần Dương, mấy giây sau mỉm cười nói:
- Ngài Miêu, tinh thần lực của lệnh đồ tôn tràn đầy, không giống bình thường, xác thực là đối tượng phù hợp tu hành đồng thuật, như vậy còn phải chúc mừng ngài Miêu đã có người kế tục.
Miêu Kiếm Cung khẽ nói:
- Eisa, bớt nói nhảm đi, bảo ông cho chuỗi thiền châu ông chắc sẽ không cho, một trận này chúng ta bất luận như thế nào cũng phải đánh, đừng nhiều lời nữa, đến đây đi!