Chương 846: Tự cổ chí kim chưa từng có
Miêu Kiếm Cung giao hai quyển sách cho Tần Dương, sau đó cũng không quản tới Tần Dương nữa, đến cả cơm tối Tần Dương cũng ăn một mình.
Toàn bộ sự chú ý của Tần Dương đều tập trung trên hai quyển sách này, căn bản không để ý tới những chuyện như vậy, cơm tối cũng chỉ ăn qua loa cho rồi, sau đó tập trung toàn bộ tinh lực vùi đầu xem hai quyển sách.
Sáng ngày thứ hai, Miêu Kiếm Cung gõ vang cửa phòng Tần Dương, Tần Dương nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề đi ra, nhưng cặp mắt rõ ràng còn tơ máu đỏ.
- Tối qua thức đêm sao?
Miêu Kiếm Cung nhíu nhíu mày, ánh mắt quan sát Tần Dương.
Tần Dương gật đầu:
- Vâng, xem cuốn về đồng thuật kia, sau đó nghĩ tới không phải trong quyển sách trước đó còn ba bức đồ họa chưa xem sao, cho nên mới dành thêm thời gian nhìn kỹ chúng...
Miêu Kiếm Cung nhướng mày:
- Con còn đang nghiên cứu ba bức họa đồ đằng sau sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Rảnh rỗi không có việc gì làm, cuốn họa đồ kia từng trang về sau càng khó khăn hơn những trang trước, nhất là bức cuối cùng, mức độ khó khăn càng tăng lên hơn rất nhiều, rất có tính khiêu chiến, cho nên con muốn xem thử một chút.
Miêu Kiếm Cung thuận miệng hỏi:
- Vậy con đã nhìn ra được chưa?
Tần Dương gật đầu:
- Đã nhìn ra rồi ạ.
Biểu tình của Miêu Kiếm Cung bỗng nhiên cứng đờ, hai mắt lập tức mở to hơn:
- Nhìn ra rồi? Tất cả?
Tần Dương ngoan ngoãn trả lời:
- Đúng vậy, mấy trang cuối cùng rất khó, hao tốn khoảng thời gian rõ dài, nhất là trang cuối cùng, con phải bỏ ra chừng hai tiếng đồng hồ mới nhìn được ra....
Miêu Kiếm Cung bàng hoàng nhìn Tần Dương, trên gương mặt tràn ngập dáng vẻ khó có thể tin được.
Hai mươi bức họa đồ, Tần Dương đã nhìn ra được toàn bộ rồi?
- Toàn bộ con đều đã nhìn ra được rồi?
Tần Dương gật đầu:
- Ba bức họa đồ cuối cùng chia ra là gió thổi mây vần, ngày mưa và tuyết đông phủ sông.
Miêu Kiếm Cung hít một hơi lãnh khí, trong ánh mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên.
Thiên tài!
Mặc dù Tần Dương còn chưa có bắt đầu tu hành đồng thuật, nhưng Tần Dương rõ ràng có thể trực tiếp liên tiếp nhìn ra toàn bộ hai mươi tấm họa đồ, như vậy thì tin thần lực phải mạnh tới cỡ nào?
Cho dù như bản thân hắn hiện tại đã tinh thông đồng thutậ cũng không thể nhìn ra được bốn trang sau cùng, vậy mà Tần Dương còn chưa tu hành đã trực tiếp nhìn ra được hết rồi.
- Tốt! Rất tốt!
Miêu Kiếm Cung liên tục khen hai câu, trong lòng ngập tràn sự mừng rỡ, đồng thuật của hắn rốt cuộc có người kế nghiệp, hơn nữa xem dáng vẻ này có vẻ oồng thuật sẽ còn phát dương quang đại trong tay Tần Dương, thậm chí còn lại hại hơn cả hắn, càng có uy danh hơn.
Ngoài mừng rỡ ra, Miêu Kiếm Cung cũng không kiềm chế được sự nghi hoặc, tinh thần lực của Tần Dương tại sao lại cao như vậy, trước kia hắn cũng từng khảo nghiệm qua không ít thiên tài, nhưng lại chưa bao giờ xuất hiện một kết quả yêu dị như vậy, đây quả thực khiến người ta khó có thể tin được.
Đây căn bản là một bảo bối đấy!
- Tu hành đồng thuật cũng là một con đường nặng nề xa xôi, hơn nữa cần phải qua nhiều lần thực chiến, con cũng không cần phải quá nóng vội, mặc dù đồng thuật càng dựa vào lĩnh ngộ nhiều hơn, nhưng đồng dạng tu hành đồng thuật là chuyện khiến người khác vô cùng mệt mỏi, con ngày thường không cần quá mức say mê, nếu không sẽ dễ hại tới sức khỏe, cái đó không giống như thương tổn cơ thể, mà là thương tổn tinh thần, là vô hình, thậm chí một khi đã bị thương tổn rồi sẽ rất khó trị liệu được.
Tần Dương gật đầu, loại cảm giác mệt mỏi này đêm qua hắn đã cảm nhận được, quả thật dễ khiến người ta mệt mỏi.
Thật ra đêm qua Tần Dương cũng thật sự không ngờ bản thân có thể giải được toàn bộ bức tranh, chẳng qua chỉ ôm tâm tính thử một lần, thế nhưng khi càng tiếp xúc hóa giải thì trong lòng Tần Dương càng có vẻ cố chấp hơn, còn thiếu chút nữa thôi, tại sao không thử nhiều hơn nữa?
Cũng chính vì loại tín niệm này đã kích thích Tần Dương, hắn vẫn không chịu thua nghiên cứu sách họa đồ thêm nhiều lần, hao phí vô số tế bào não, cuối cùng hoàn thành hoàn toàn tất cả các bức họa ẩn.
Tần Dương không ngốc, kết quả này rõ ràng trước mắt, hắn đương nhiên hiểu bản thân có thiên phú, hơn nữa thể chất còn rất mạnh, dù sao hắn cũng đã vượt qua sư công, người mà dùng đồng thuật được giới tu hành kính sợ xưng là Tam Nhãn Thần Quân...
Tần Dương đã từng lo lắng tinh thần lực của hắn sao lại cao như vậy, cao đến mức dù là sư công cũng không bằng, hồi tưởng lại từ khi bản thân sinh ra tới nay nếu loại trừ tình huống tinh thần lực siêu cao bẩm sinh, vậy cũng chỉ còn một đáp án duy nhất mà thôi.
Dị biến!
Lần trước khi Tần Dương trong nhóm thám hiểm Ingles gặp phải quái thú, thân thể hắn đã bị châm nọc độc, loại nọc độc này thiếu chút nữa đã lấy đi tính mạng của Tần Dương, nhưng đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời. Từ đó tố chất thân thể Tần Dương được tăng mạnh, hoặc trong lần xảy ra quá trình dị biến đó thứ tăng lên cũng không đơn thuần chỉ là tố chất thân thể, dù sao sau khi kiểm tra các số liệu, trong đó số liệu về sóng não đều có biến hóa được tăng lên rất lớn...
- Vâng, sư công!
Tần Dương cung kính đáp ứng, sư công đương nhiên sẽ không hại hắn, lời dặn dò này cũng đều vì tốt cho hắn.
- Thấy trong mắt con cũng có tơ máu, dù sao cũng không cần phải vội như vậy, con ăn trước một chút đi, sau đó ngủ một lát, chúng ta buổi chiều xuất phát.
Trong lòng Tần Dương dâng lên vài phần tình cảm ấm áp, lắc đầu nói:
- Sư công, không sao đâu, con không có vấn đề gì, đêm nay ngủ sớm chút là được.
Miêu Kiếm Cung khoát khoát tay, dứt khoát nói:
- Không cần nói thêm nữa, quyết định như vậy đi, dưỡng tốt tinh thần, còn nữa, sau này không được liều mạng như vậy nữa, phải biết tiết chế.
- Vâng.
Ăn qua bữa sáng, Tần Dương bị Miêu Kiếm Cung đuổi về phòng nghỉ ngơi, Miêu Kiếm Cung cũng trở lại phòng mình, trong ánh mắt khó nén được sự vui sướng.
Điện thoại reo lên, là Mạc Vũ gọi tới.
- Sư phụ, hiện giờ Tần Dương đang ở với người nhỉ?
Miêu Kiếm Cung ừ một tiếng:
- Đúng.
- Sư phụ, người đã khảo nghiệm với nó rồi sao, nó có thiên phú tu hành đồng thuật không?
Trên gương mặt Miêu Kiếm Cung thể hiện ra hai phần cổ quái:
- Ta cảm thấy đồ đệ này của con là thu nhận giúp ta, hoặc nên nói nó mới nên là đệ tử của ta...
Giọng nói của Mạc Vũ có hai phần bất ngờ, còn có một chút vui sướng:
- Nói như vậy là nó có thiên phú tu hành đồng thuật rồi, nó hẳn là qua được khảo nghiệm sách tinh thần lực kia nhỉ, nó đã nhìn ra được bao nhiêu bức tranh? Có mười bức sao?
Mười bức?
Khóe miệng Miêu Kiếm Cung vô thức nhếch lên, nếu như chỉ là mười bức, dù coi như có tiềm lực nhưng có thể dùng ngữ điệu như vậy để nói sao?
- Nó đã nhìn ra được toàn bộ.
Giọng điệu của Mạc Vũ lập tức cao lên nhiều lên:
- Nhìn ra được toàn bộ sao? Sư phụ, con không nghe lầm đấy chứ, toàn bộ? Hai mươi trang?
Ánh mắt Miêu Kiếm Cung nóng bỏng:
- Đúng, hai mươi trang, toàn bộ đều đã nhìn ra được, thành tích khảo sát nhanh như vậy có thể nói nó là người trước nay chưa từng có. Nó chắc chắn là người được chọn tu hành đồng thuật tốt nhất, nó có một thể chất thiên tài tuyệt thế đấy!
Mạc Vũ bất chợt cười rộ lên, tiếng cười vô cùng sảng khoái, ngập tràn sự vui vẻ:
- Sư phụ, chúc mừng người, lúc trước con không thể kế thừa đồng thuật của người đã khiến người phải thất vọng rồi, hiện giờ con đền cho người một đồ tôn kế thừa đồng thuật, đồng thuật của người có người kế nghiệp rồi.
Miêu Kiếm Cung ừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt thoáng có vài phần sáng như gương:
- Nếu đồng thuật thật sự phát huy được thực lực vẫn cần đạt tới cảnh giới Đại Thành, thực lực của nó hiện giờ còn quá yếu, ta phải bổ sung cho nó một chút mới được...