Chương 845: Đôi mắt kỳ diệu
Tần Dương hiển nhiên cũng gặp phải khó khăn, hai mắt hắn nhin chằm chằm bức họa đồ trên trang sách, gương mặt dường như đã có phần mệt mỏi.
Nhìn họa đồ trên sách có vẻ rất đơn giản, nhưng trên thực tế không hề đơn giản, vô cùng hao phí tinh thần, Tần Dương liên tục xem trong khoảng thời gian dài, người đã có chút mệt mỏi rồi.
Khoảng chừng qua thêm hai mươi phút, trên gương mặt Tần Dương lộ ra thần sắc vui mừng, hai mắt từ thâm thúy trở nên sáng ngời.
- Đây là một bức họa đồ con khỉ vớt trăng, làn nước dao động, vầng trăng sáng vỡ tan...
Miêu Kiếm Cung sửng sốt.
Bức thứ mười bảy rồi!
Hắn thật sự đã nhìn ra!
Đến cả bản thân Miêu Kiếm Cung cũng không nhìn ra được nha, cho dù là hiện tại hắn cũng không nhìn ra được.
Chẳng qua có người nhắc nhở mà nói thì khi nhìn sẽ đơn giản hơn nhiều, dù sao nhìn đã có mục tiêu và nhìn một cách mù quáng hoàn toàn khác nhau.
- Ta xem một chút, con nghỉ ngơi đi rồi tiếp tục.
Miêu Kiếm Cung vươn tay lấy quyển sách từ phía Tần Dương:
- Ta đến giờ cũng chỉ thấy được bức họa đồ thứ mười sáu, bức thứ mười bảy ta đã xem rất lâu cũng không nhìn ra được cái gì, con lại có thể trực tiếp nhìn ra, xem ra thiên phú của con ở phương diện này hẳn rất cao, không kém ta.
Mặc dù Miêu Kiếm Cung cảm thấy việc này có chút ít ngượng ngùng, nhưng lại cũng rất thẳng thắn thành khẩn nói ra sự thật bản thân còn chưa xem được.
Tần Dương sửng sốt một chút, trên mặt đã hiện lên dáng vẻ có chút bất ngờ không đè nén được.
Bản thân liền một lúc đã nhìn tới trang thứ mười bảy rồi sao?
Khi nãy tất cả lực chú ý của Tần Dương đều đặt trên những thứ trên cuốn sách, vừa nhìn vừa lật từng trang, vốn không để ý bản thân đã xem được bao nhiêu trang, chỉ đại khái cảm thấy dường như đã nhìn được không ít, hiện giờ nghe Miêu Kiếm Cung nói như vậy hắn mới lấy lại tinh thần, bản thân đã vượt qua cả sư công rồi?
Tần Dương cũng cảm thấy thật sự quá mệt mỏi, vươn tay lau mặt, sau đó cầm lấy chén trà bên cạnh lên rót cho bản thân một chén uống.
Miêu Kiếm Cung tỉ mỉ nhìn bức họa đồ, Tần Dương nhìn một màn này, trong lòng thoáng có vài phần kỳ dị.
Bản thân nhìn thấy được bức tranh mà sư công không nhìn thấy được?
Khà khà, chuyện này...
Không biết sư phụ biết rồi sẽ có phản ứng gì, khà khà, dù sao lúc trước sư phụ cũng chỉ nhìn được có ba trang thôi đấy, khà khà...
- Khỉ vớt trăng, haizz, hóa ra là như vậy...
Có được lời nhắc nhở của Tần Dương, khi Miêu Kiếm Cung nhìn lại bức tranh cũng không mất nhiều thời gian lắm đã nhìn ra bức tranh ẩn bên trong, khẽ cảm thán một tiếng.
Miêu Kiếm Cung một lần nữa ném tập tranh tới trước mặt Tần Dương, nhìn dáng vẻ mệt mỏi này của Tần Dương liền cười nói:
- Xem thứ này rất phí tinh lực, hôm nay cũng không có hoạt động gì, con không cần gấp gáp như vậy, có thể nghỉ ngơi rồi tiếp tục nhìn, dù sao thứ này lúc nào xem cũng giống như nhau, có thể thấy được chính là có thể thấy được, không nhận ra sẽ không thể nhận ra.
Tần Dương cũng cảm giác hơi mệt mỏi, lập tức gật đầu, cũng không tiếp tục vội vã xem bức tranh nữa, dù sao đây cũng chỉ là một bài kiểm tra, kiểm tra đến hiện tại ít nhất đã nói rõ hắn có thiên phú đi theo sư công học đồng thuật, như vậy đã đủ rồi. Tần Dương hiện giờ coi như đã buông bỏ được tâm sự, trước đó hắn còn e sợ bản thân không có thiên phú học đồng thuật nữa đấy.
Miêu Kiếm Cung thấy Tần Dương đã khép cuốn sách lại, một lần nữa nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Dương dường như có mấy phần kích xạ.
- Đôi mắt của con rất kỳ diệu, cách so sánh đơn giản nhất chính là đôi mắt của con người chính là cửa sổ tâm linh, những lời này cũng có thể giải thích là nơi phản chiếu nội tâm của con người, khi người ta vui vẻ, trong ánh mắt đều là vui vẻ, khi tức giận đều là tức giận, đau lòng thì đều ngập tràn đau thương, còn chúng ta chính vì muốn khống chế loại cảm xúc này mới biến nó thành một loại công cụ, một loại công cụ có thể ảnh hưởng tới người khác.
- Đồng thuật có thể nói là một loại thôi miên, nhưng thôi miên cũng không được coi là đồng thuật, thôi miên cần điều kiện và các loại phụ kiện phụ trợ, nhưng đồng thuật lại là dạng thôi miên có tính chủ động phi thường, một loại thôi miên mạnh mẽ, giống như chúng ta bình thường hình dung đôi mắt của ai đó câu hồn đoạt phách, chỉ cần bị liếc mắt một cái là linh hồn nhỏ bé cũng bay đi mất rồi, điều này tuy có phần khoa trương, nhưng cũng nói đến một mức độ nhất định của ánh mắt thật sự có thể đủ để câu hồn đoạt phách!
- Ban đầu khi ta bắt con đã vận dụng tới đồng thuật, cho nên khi đó con không ngăn cản được, trực tiếp hôn mê, ta cũng dùng đồng thuật với Kanbara Chizuru, mạnh mẽ thôi miên khiến hắn tự sát rửa sạch sỉ nhục, trong thôi miên của ta có hai loại phương thức cùng với mối dắt với katana, dù lúc trước hắn đã thanh tỉnh, nhưng trong chớp mắt khi nhìn thấy thanh katana sẽ sinh ra hiệu quả do trước đó ta đã thôi miên thật sâu vào trong đầu óc hắn khi gặp phải kích thích, khống chế hắn đoạt lấy katana, sau đó dùng katana tự sát...
Tần Dương tò mò hỏi:
- Vậy nếu xung quanh không có katana hoặc hắn đoạt được katana, nhưng trước khi tự sát bị người khác cản lại thì sao?
Miêu Kiếm Cung mỉm cười nói:
- Cho dù bị cản lại, hắn cũng sẽ dùng một chưởng đánh lên trán mình tự sát, ta đã cho hắn hai phương thức, một khi dùng katana tự sát thất bại thì hắn sẽ lập tức lựa chọn phương thức thứ hai, trong khoảng thời gian này, hắn sẽ không cách nào khống chế được thân thể của bản thân, giống như một con rối một câu thi hành mệnh lệnh vậy.
Tần Dương vừa ngạc nhiên vừa kính nể:
- Một chiêu này thật lợi hại, hoàn toàn là kiểu giết người không thấy máu mà.
Miêu Kiếm Cung cười nói:
- Thật ra cũng không lợi hại như tưởng tượng vậy đâu, người có thực lực càng mạnh thì lực ý chí càng mạnh, muốn dựa vào đồng thuật khống chế đối phương là không thể nào, nhiều nhất chỉ tạo thành một chút ảnh hưởng mà thôi. Khi ta thôi miên Kanbara Chizuru cũng phải dùng một vào lời kích thích hắn, khiến tinh thần của hắn nằm trong trạng thái thẫn thờ, ở trong trạng thái hoài nghi chính mình, trong trạng thái như vậy thôi miên hắn cũng dễ dàng hơn.
Tần Dương ừ một tiếng, bỗng nhiên hỏi:
- Sư công, bao giờ con có thể theo ngài học đồng thuật được đây?
Miêu Kiếm Cung lại lấy từ trên người một quyển sách khác:
- Trước tiên con có thể đọc cái này, bên trong là một số lý luận tri thức cùng với phương pháp tu hành, nói một cách đơn giản thì người tu hành đồng thuật nhất định phải đạt được một điểm, đó chính là đôi mắt phải biết nói, phải biểu đạt chính xác bất cứ cảm xúc nào mà con muốn biểu đạt, thậm chí nói là bất cứ một suy nghĩ nào, điều này cần tới thiên phú, cũng cần nhiều lần nhận thức tu hành...
Tần Dương nhận lấy quyển sách kia:
- Được, con xem trước một chút, có gì không hiểu con lại thỉnh giáo ngài.
Miêu Kiếm Cung ừ một tiếng:
- Con tự xem đi, khuya hôm nay ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, ngày mai con lái xe, chúng ta đi tới một nơi.
- Được ạ!
Miêu Kiếm Cung chỉ sang căn phòng bên cạnh:
- Đây là buồng trong, con ở gian phòng kia là được.
- Được!
Tần Dương cầm hai quyển sách đi vào trong căn phòng kia, ngồi dựa lên đầu giường, không vội vàng tiếp tục nhìn cuốn họa đồ hao phí tinh thần lực kia, mà trước tiên đọc cuốn kiến thức đồng thuật căn bản.
Số lượng chữ trong cuốn sách này cũng không nhiều, nhưng Tần Dương đọc rất chậm, vì bên trong có rất nhiều thứ đều cần lý giải, lĩnh hội cẩn thận.
Một lần xem là qua mấy tiếng đồng hồ, khi Tần Dương cuối cùng buông cuốn sách trong tay xuống, trong đáy mắt đã ngập tràn sự vui sướng.
Đồng thuật hóa ra lại cao thâm như vậy...