Chương 844: Vượt qua
- Đây là... một ông già ở trên bờ sông câu cá, ừ, đúng lúc câu được một con cá lôi ra khỏi mặt nước...
- Ừ, đây là một bức họa Người chăn bò.
- Đây có vẻ là một chiếc đèn lồng lớn.
Có lẽ vì Tần Dương đã dần tìm được phương pháp, hắn nhanh chóng đoán được mấy bức họa, thời gian cần dùng cực ngắn.
Miêu Kiếm Cung đã đặt chén trà của hắn xuống, ánh mắt sáng quắc nhìn Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn dáng vẻ chờ mong, còn có mấy phần bất ngờ không che dấu được.
Đồng thuật của Miêu Kiếm Cung là vì nhất tuyệt, hắn kiêu ngạo vì điều này, sau khi thu Mạc Vũ làm đồ đệ, hắn vốn cảm xúc dâng trào muốn dạy đồng thuật của mình cho Mạc Vũ, nhưng ai biết Mạc Vũ lại không có thể chất ở phương diện này, điều này giống như một gáo nước lạnh trực tiếp dội lên đầu hắn vậy.
Mặc dù về sau Mạc Vũ thể hiện thiên phú hơn người ở phương diện y thuật, tu hành cũng tiến triển rất nhanh, được người đời xưng là Y Vũ Song Tuyệt, nhưng Miêu Kiếm Cung vẫn luôn có chút tiếc nuối, vì hắn cảm thấy đồng thuật của bản thân không có người kế tục rồi.
Nhưng Tần Dương trước mắt này lại cho hắn hi vọng.
Chỉ dùng chưa tới mười phút, Tần Dương cũng đã nhìn ra năm bức họa đồ ẩn rồi, tốc độ này vượt xa sự thấp thỏm chờ mong của hắn, hơn nữa dù hắn dừng ở bước này cũng có thể kế thừa được đồng thuật của mình, chẳng qua chỉ không cách nào tu luyện được tới mức độ tinh thâm, nói cho cùng thì cuối cùng có người kế tục rồi.
Huống chi Tần Dương vẫn còn đang tiếp tục, lỡ như hắn có được thể chất mạnh thì sao đây?
Quyển sách họa đồ kia thông qua phương thức rất huyền diệu mà chế tác thành, cũng không đơn thuần chỉ là ít tranh vẽ, trong đó còn có một vài thứ huyền diệu.
- Bức tranh này hẳn là một bức tinh không đồ, nguyệt quang, tầng mây, còn có những vì sao...
Miêu Kiếm Cung bỗng nhiên chen miệng hỏi:
- Con có thể nhìn thấy mấy vì sao?
Tần Dương định thần nhìn về phía hình ảnh, ánh mắt có chút thâm thúy mà linh hoạt kỳ ảo, giống như trong đôi mắt hắn vừa vặn có ảnh ngược bầu trời đêm vậy.
- Nổi bật hẳn có sáu vì sao, còn có rất nhiều những vì sao nhỏ khác, không đếm ra được.
- Sáu vì sao?
Trên gương mặt Miêu Kiếm Cung lộ ra vài phần kinh ngạc, trong ánh mắt càng nhiều vẻ vui mừng.
Đây đúng là một tinh không đồ, nhưng những vì sao đã được che dấu, rất khó phát hiện, lúc trước Miêu Kiếm Cung dùng hết toàn lực chỉ phát hiện ra năm vì sao, nhưng Tần Dương lại phát hiện ra những sáu.
Đây chẳng phải nói rõ tinh thần lực của Tần Dương còn cường đại hơn so với mình lúc trước hay sao, hoặc nên nói thiên phú của hắn ở phương diện này còn mạnh hơn so với mình sao?
- Đúng, sư công.
- Được, con tiếp tục nhìn họa đồ đi.
- Được!
Miêu Kiếm Cung không có biểu lộ cảm xúc, cũng không có đánh giá nhiều, chỉ bảo Tần Dương tiếp tục, Tần Dương cũng không chú ý tới ánh mắt bàng hoàng mừng rỡ của hắn, toàn bộ sự chú ý đều bị hình ảnh hấp dẫn.
- Đây là một cái bàn, bàn tròn, trên bàn đặt một đĩa hoa quả, có chuối tiêu và táo, còn có mấy quả... nho?
- Ừ, trang tiếp theo.
- Đây là một bức tranh thác nước, hả, vì sao con lại cảm thấy thác nước này hình như đang lưu động, trông như đang sống vậy...
- Con không nhìn lầm đâu, chính là vậy đấy, trông qua có lẽ vốn giống như đang sống.
Tần Dương nghiêm túc cẩn thận nhìn cuốn họa đồ, thần sắc trên mặt ngập tràn vẻ bàng hoàng.
Hắn phát hiện cuốn họa đồ này thật sự quá thần kỳ.
Rõ ràng chỉ là một số đồ ngũ tạp hỗn độn, giống như bức vẽ xấu của trẻ nhỏ, thế nhưng khi nghiêm túc nhìn kỹ lại, những đường cong hoặc chấm này hay những thứ khác giống như đều sống lại, trang họa đồ đầu tiên trông qua vẫn trong trạng thái tĩnh, nhưng càng về sau những họa đồ này càng giống như đang sống vậy.
Miêu Kiếm Cung đương nhiên biết rõ những trang trong cuốn họa đồ này, cho nên hắn căn bản cũng không cần đếm xem Tần Dương đã lật bao nhiêu trang, chỉ cần Tần Dương nói bức vẽ bên trong là hắn đã biết rõ là trang thứ bao nhiêu rồi.
Mười trang rồi!
Thời gian mới qua bốn mươi phút, Tần Dương đã nhìn ra được hình ảnh của mười trang rồi, hơn nữa còn nhìn cẩn thận toàn diện tới vậy.
Miêu Kiếm Cung mừng rỡ không rõ ràng, thành tích khảo sát như vậy Mạc Vũ đương nhiên không thể so được, dù là bản thân hắn lúc trước cần dùng bao lâu để nhìn được mười trang, hình như cũng phải gần một giờ nhỉ?
Thấy Tần Dương đang tiếp tục lật sang trang thứ mười một, trong lòng Miêu Kiếm Cung thậm chí có chút thấp thỏm khẩn trương, điều này giống như quả bóng hai màu được tặng vậy, mấy con số liên tục niệm trước đó toàn bộ đều chính xác, trong lòng càng chờ mong, rồi lại e sợ về sau bỗng nhiên đến bước ngoặt, trực tiếp tuyên bố sai lầm vậy...
- Đây là một bức họa mẹ con, người mẹ ngồi trên ghế dựa may quần áo, đứa con ở bên cạnh chơi bóng da...
Mười một trang rồi!
Mí mắt Miêu Kiếm Cung hơi nhảy một chút, giọng nói vẫn vững vàng như cũ.
- Tiếp tục.
Tốc độ của Tần Dương rõ ràng đã chậm lại, nhưng ánh mắt của hắn càng chuyên chú hơn so với trước.
- Đây là một bầy tuấn mã chạy băng băng trên thảo nguyên.
Hai mắt Miêu Kiếm Cung sáng thêm hai phần.
- Tiếp tục!
- Đây là một gốc liễu đang phiêu diêu theo gió, dưới cây liễu là dòng sông, trên sông có con vịt đang bơi lội...
- Ừ!
Tần Dương vẫn còn tiếp tục, dù tốc độ đã giảm bớt, từ ban đầu còn chưa tới một phút đồng hồ đến ít nhất cần chừng mười phút đồng hồ, Miêu Kiếm Cung cũng không thúc giục, cứ lẳng lặng chờ đợi, trong ánh mắt thấp thoáng dáng vẻ chờ mong.
Khi Tần Dương một lần nữa nói ra đáp án thì Miêu Kiếm Cung đã âm thầm nắm chặt tay, thần sắc phấn chấn.
Trang họa đồ thứ mười lăm rồi!
Bản thân lúc trước cũng chỉ nhìn tới bức họa đồ thứ mười bốn, về sau có làm sao cũng không nhìn ra được, vậy mà Tần Dương đã trực tiếp nhìn tới trang thứ mười lăm, đã vượt qua cả bản thân hắn lúc trước rồi.
Hô hấp của Miêu Kiếm Cung nặng nề thêm hai phần, tinh thần lực của đồ tôn này thật cường đại, chắc chắn là người có điều kiện tu hành đồng thuật tốt nhất.
Không ngờ đồ đệ mà mình dạy không có thiên phú tu hành đồng thuật, nhưng đồ tôn của mình lại có thiên phú lớn như vậy.
Bản thân còn có thể truyền thừa đồng thuật mà hắn lấy làm kiêu ngạo được rồi.
- Đây là một ngọn núi, sườn núi có một căn nhà, hẳn là miếu tự, có đường nhỏ, có người đang đi đường...
Hai mắt Miêu Kiếm Cung mở to hơn nữa.
Bức họa đồ thứ mười sáu rồi!
Tần Dương liền một hơi đã nhìn được mười sáu bức họa đồ rồi.
Lúc trước trước khi hắn tu hành đồng thuật chỉ có thể nhìn tới bức họa đồ thứ mười bốn, mãi đến sau này hắn mới có thể nhìn thấy bức họa đồ thứ mười sáu, vậy mà Tần Dương đã trực tiếp nhìn tới bức thứ mười sáu rồi.
Khi Miêu Kiếm Cung thấy Tần Dương lật trang giấy một lần nữa, hắn liền nhìn tới bức họa đồ thứ mười bảy, thần sắc của Miêu Kiếm Cung lúc này vừa là thấp thỏm chờ mong, vừa có chút phức tạp.
Hắn đương nhiên hi vọng thể chất của Tần Dương càng cao càng tốt, đồng thuật là một môn tuyệt học càng cần dựa vào lực lĩnh ngộ, nó không giống nội khí, cần phải khổ tu là điều chắc chắn, mà lĩnh ngộ của đồng thuật chính là một khi đã lĩnh ngộ được sẽ nhanh chóng học được, cộng thêm thực tế sẽ nhanh chóng có thể học được cách sử dụng, nếu không có ngộ tính, cho dù tu hành đồng thuật cả đời cũng không có tác dụng gì.
Tần Dương nhanh như vậy đã xem tới bức thứ mười sáu, vậy hắn còn có thể xem được tiếp hay không?
Mười bảy? Mười tám?
Thậm chí là... hai mươi?
Trên gương mặt Miêu Kiếm Cung bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, có khi nào Tần Dương thật sự còn có thể xem tiếp được những trang sau, vì cho đến giờ hắn còn chưa nhìn ra được nha...