Chương 853: Ô hô, đây là đang thách thức à
- Ngài Tần, y thuật của cậu thật sự khiến tôi phải bàng hoàng, không ngờ tuổi của cậu còn trẻ như vậy mà đã có y thuật lợi hại tới vậy, thật sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt!
Khi Tần Dương nhổ châm trên người Eisa ra, ánh mắt Eisa nhìn hắn thể hiện sự kỳ lạ.
Làm một người tu hành với thực lực cường đại, Eisa đương nhiên hiểu rõ thân thể mình, cho nên sau khi Tần Dương châm cứu xong, hắn liền phát giác thương thế trong cơ thể bản thân chuyển biến tốt hẳn lên.
Tần Dương mỉm cười cất kim châm vào trong túi, giải thích:
- Thân thể của tiền bối đã bị thương tổn vô cùng nghiêm trọng, vãn bối cũng bất lực, phương pháp xử lý mà vãn bối sử dụng chẳng qua cũng chỉ kích thích sinh cơ của cơ thể, làm chậm lại thương thế của ngài, đây cũng chỉ là một cách uống độc giải khát, trong cuộc sống sau này ngài không thể động thủ chiến đấu nữa, chỉ cần vận hành nội khí thì kinh mạch toàn thân ngài sẽ vì không cách nào chịu đựng được mà lập tức vỡ nát, đến lúc đó sẽ chết ngay tức khắc.
Eisa mỉm cười nói:
- Mặc dù tôi không sợ chết, nhưng có thể sống lâu thêm mấy ngày thì có ai lại muốn chết sớm kia chứ. Ngài Tần, theo cậu dự đoán, sau khi được cậu trị liệu, tôi còn có thể sống được bao lâu?
Tần Dương trầm tư mấy giây, trước ánh mắt chăm chú của Miêu Kiếm Cung và Akechi Sohide trả lời:
- Vãn bối không dám xác định thời gian cụ thể, cẩn trọng mới có thể chống đỡ qua một năm, nhưng tối đa cũng không thể sống được quá ba năm.
Miêu Kiếm Cung nhướng hai đầu lông mày:
- Nói cách khác, nếu ông ta chăm sóc tốt một chút thì sẽ tận mắt thấy được kết cục của trận đấu hai năm sau?
Tần Dương mỉm cười nói:
- Điều này cũng hoàn toàn có thể.
Miêu Kiếm Cung cười ha ha với Eisa:
- Muốn chết cũng khó nha, ông hãy suy nghĩ vì cái mạng nhỏ này của mình, sau này không nên động thủ nữa, tôi phải để ông tận mắt nhìn thấy Tần Dương đánh bại đệ tử của ông.
Eisa mỉm cười nói:
- Vậy tôi phải dưỡng thương cho thật tốt, mỏi mắt ngóng chờ rồi.
Tần Dương cũng nở nụ cười vui vẻ, mặc dù Eisa là đối thủ của Miêu Kiếm Cung, nhưng có thể thấy được Miêu Kiếm Cung vô cùng để ý tới vị đối thủ Eisa này, cũng coi như thông cảm lẫn nhau, nếu không Miêu Kiếm Cung cũng sẽ không đặc biệt chạy tới vì một ước định từ mười năm trước, cũng sẽ không bất chấp thương thế bản thân quay người vớt Eisa lên khi ông ta bị rơi xuống dưới biển.
Ánh mắt Tần Dương theo bản năng đảo qua Akechi Sohide bên cạnh, lại phát hiện thần sắc của Akechi Sohide đứng sau Eisa có phần phức tạp, mặc dù vẻ mặt như đang cười, nhưng nụ cười này dường như có chút miễn cưỡng.
Hai mắt Tần Dương lập tức híp lại, tên này rất kỳ quái.
Tôi đây cứu sư phụ của anh, giúp ông ta kéo dài tính mạng, cho dù anh không cảm kích tôi, nhưng chẳng lẽ anh cũng không cao hứng vì thân thể của sư phụ mình tốt lên sao?
Chẳng lẽ anh không hi vọng sức khỏe của sư phụ mình chuyển biến tốt đẹp, hi vọng ông ấy chết sớm sao?
Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng, ánh mắt Tần Dương lập tức trở nên có chút cổ quái.
Giống như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Tần Dương, Akechi Sohide ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Trên gương mặt Akechi Sohide xuất hiện nụ cười, khom người, giống như đang cảm ơn hành động việc làm của Tần Dương, nhưng Tần Dương vẫn luôn cảm thấy nụ cười kia có phần giả tạo, chứ không phải xuất phát từ tận sâu đáy lòng.
Chẳng lẽ hắn cảm giác sai sao?
Ý nghĩ này quanh quẩn trong đầu Tần Dương, nhưng nhanh chóng bị Tần Dương ném ra sau đầu, dù sao Tần Dương cũng không có liên quan gì tới hắn, giỏi lắm thì chính là liên quan tới trận đấu của hai năm sau, xem như hoàn thành ước định giữa hai người Miêu Kiếm Cung và Eisa mà thôi.
- Akechi, con tới phòng thiền của ta, lấy cái hộp trên kệ tới đây đi.
Akechi Sohide đứng dậy rời đi, nhanh chóng quay trở lại cầm theo một cái hộp gỗ đàn hương cổ, nhìn qua chiếc hộp này cảm giác đã có niên đại từ rất lâu rồi.
Eisa nhận lấy chiếc hộp, đưa chiếc hộp cho Miêu Kiếm Cung.
- Đây là thiền châu đã đi theo tôi mấy thập niên, tác dụng tôi cũng không giải thích nhiều nữa, dù sao ngài cũng đã hiểu rõ...
Miêu Kiếm Cung nhận lấy chiếc hộp, mỉm cười nói:
- Có lẽ hai năm sau chuỗi thiền châu này của ông cho dù để ở chỗ tôi cũng không có tác dụng gì, không chừng có thể trực tiếp cho ông, căn bản cũng không cần tiếp tục tỷ thí nữa.
Eisa mỉm cười nói:
- Ngài không nên hiểu lầm ý của tôi, tôi chỉ hi vọng đệ tử của tôi hoàn thành ước định chưa thể hoàn thành giữa ngài và tôi, mặc dù tôi hi vộng có thể cầm lại thiền châu, nhưng đã tính là thua rồi, không thể lấy lại được cũng không sao.
Miêu Kiếm Cung nhìn chằm chằm Eisa, nhìn nụ cười bình tĩnh của hắn, không kiềm chế được khẽ nói:
- Cũng phải, ông đến cả tính mạng của bản thân cũng không quan tâm, sao có thể quan trọng hóa những món đồ vật ngoài thân này được?
Miêu Kiếm Cung mở hộp ra, ánh mắt của Tần Dương cũng theo sát động tác của Miêu Kiếm Cung, ánh mắt nhìn vào bên trong hộp.
Thiền châu là một chuỗi hạt châu màu đen lớn bằng kích cỡ quả trứng chim bồ câu, mỗi một viên đều tỏa sáng tia sáng bóng màu đen tuyền, khi cái hộp được mở ra, Tần Dương có thể ngửi thấy được mùi thơm như ẩn như hiện, giống như đàn hương vậy.
Miêu Kiếm Cung liếc nhìn, sau đó đóng nắp lại giao cho Tần Dương.
- Con cầm lấy đi, bảo quản cẩn thận.
Tần Dương đáp ứng, sau đó thu hộp châu lại.
Miêu Kiếm Cung đứng dậy:
- Nếu việc ở đây xong rồi thì tôi cũng không nán lại nữa, ông sống cho tốt đi, hai năm sau chúng ta lại gặp lại.
Eisa mỉm cười nói:
- Hi vọng tôi có thể chèo chống được tới ngày đó.
Miêu Kiếm Cung cũng không nhiều lời, tiêu sái xoay người đi ra ngoài, Tần Dương đứng dậy đi theo sau, cáo từ với Eisa, đang định xoay người rời đi thì Akechi Sohide vẫn không hề nói chuyện với Tần Dương bỗng nhiên đứng dậy.
- Ngài Tần...
Tần Dương hơi ngạc nhiên, trước đó không hề mở miệng, mình sắp đi rồi mà còn muốn nói gì sao?
Tần Dương cũng không mở miệng, chỉ hơi nghiêng người nhìn chằm chằm Akechi Sohide, đợi hắn mở miệng.
Tầm mắt Akechi Sohide nhìn thẳng chằm chằm Tần Dương, sau đó nhìn tới hộp gỗ trên tay Tần Dương, khẽ nói:
- Ngài Tần, xin ngài hãy giữ gìn thiền châu cẩn thận, đừng để nó bị hao tổn hay mất đi, hai năm sau tôi sẽ tới Trung Hoa đích thân thu hồi nó!
Thu hồi?
Hai mắt Tần Dương híp lại, ý tứ trong lời nói này chính là chỉ mình không phải đối thủ của hắn, hai năm sau tất sẽ thất bại, để hắn thu lại thiền châu sao?
- Làm ơn!
Akechi Sohide quy củ bái với Tần Dương, thần thái nghiêm túc khiến người khác không thể bắt bẻ được.
Miêu Kiếm Cung có phần hứng thú nhìn lướt qua Akechi Sohide, nhưng không lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn Tần Dương, hắn muốn nhìn xem Tần Dương trả lời thế nào, ứng phó ra sao?
Tần Dương cũng không tức giận, mỉm cười nói:
- Không cần khách khí, mặc dù hiện giờ thực lực của anh Akechi đây mạnh hơn so với tôi, thế nhưng hai năm cũng không quá dễ dàng, không chừng thiền châu này vẫn thuộc về tôi đấy!
Akechi Sohide mỉm cười nói:
- Cảm ơn lời nhắc nhở, hai năm sau tôi tất sẽ không để ngài Tần thất vọng, chẳng qua hi vọng tới lúc đó ngài Tần không nên để tôi thất vọng mới được, không có thực lực xứng tầm thì trận đấu này nhất định sẽ không còn thú vị, ngài nói phải không?
Ô hô, đây là đang thách thức à.
Tên Akechi Sohide này có tính cách nóng nảy không ôn hòa như sư phụ của hắn, trong từng câu từng chữ đều lộ ra vẻ hiếu thắng và cao ngạo...