Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 845 - Chương 856: Hiệu Quả Rất Tốt

Chương 856: Hiệu quả rất tốt
 

Ánh mắt là vô hình, chiếc giếng sâu trong mắt Tần Dương cũng là vô hình, thế nhưng khi ánh mắt chạm phải đôi đồng tử đen quỷ dị như chiếm trọn cả con mắt kia thì ánh mắt như bị đinh sắt từ, bị hấp dẫn hãm thật sâu.

Trong hai tròng mắt màu đen giống như có màu đen đang xoay vòng khó có thể thấy được, dòng lưu chuyển màu đen kia như đang xoay tròn tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, ánh mắt của Bob nhìn vào trong đó giống như mất hồn mất vía, chỉ biết nhìn chằm chằm, không hề cử động.

Bob sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Dương, cả người như mất hồn mất vía, chỉ biết nhìn chăm chăm như vậy, không hề di chuyển.

Tần Dương nhìn dáng vẻ vốn đang khiêu khích bỗng chốc im lặng không lên tiếng biến thành hãi hùng của Bob, trong ánh mắt đã không còn khiêu khích khinh bỉ như trước nữa, chỉ còn vẻ bối rối và sợ hãi luống cuống.

Tất cả suy nghĩ trong lòng thể hiện trên ánh mắt.

Đôi mắt đương nhiên không thể hiển lộ vô cùng chuẩn xác như màn hình, nhưng cảm xúc của con người chung quy vẫn có thể phân loại ra được.

Tần Dương lạnh lùng nhìn Bob, cả người Bob giống như đầu gỗ đứng tại chỗ đối mặt với Tần Dương.

- Nếu mày còn quát tháo với tao lần nữa, tao sẽ giết mày!

Giọng nói của Tần Dương cũng không lớn, có phần trầm lắng, nhưng lại có chút kỳ ảo, huyền diệu, bay bổng, giống như âm thanh từ trên trời tới, đánh thẳng vảo trái tim con người.

Sau khi Tần Dương nói xong lời kia, đôi đồng tử đen không gợn sóng kia đột ngột sinh ra sát ý cuồng bạo, giống như cơn sóng động trời đột ngột được sinh ra nhanh chóng tràn tới đâm vào nơi sâu nhất trong đôi đồng tử của Bob.

- A!

Bob bỗng nhiên la hét thất thanh, cả người lập tức lảo đảo tẽ ngã về phía sau, hai tay vung loạn trên không trung, giống như người đang chết chìm muốn bắt được vật gì đó vậy.

Mặt của hắn vặn vẹo, trong ánh mắt ngập tràn vẻ sợ hãi, giống như thấy được ác ma leo ra khỏi Địa Ngục, hay Khủng long Bạo Chúa ăn thịt người trong kỷ nguyên Jura vậy.

Hắn nặng nề ngã lên mặt đất.

Cú đập khiến cả người Bob định thần lại, hắn hoảng sợ nhanh chóng quan sát xung quanh, tìm thứ có thể cho bản thân cảm giác an toàn.

Tần Dương thì đứng ở ngưỡng cửa, bưng khay cơm, lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Bob rốt cục di chuyển lại ánh mắt nhìn về phía Tần Dương, nhìn Tần Dương yên tĩnh, thần sắc trên gương mặt Bob lúc này kinh nghi bất định, sự hoảng sợ cực độ ban nãy là cảm nhận được từ trên người thanh niên này ra sao?

Hắn không phải không làm gì cả sao, nhưng vì sao mình vừa nhìn vào mắt của hắn... Đúng rồi, là mắt!

Bob ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Dương, đôi mắt của Tần Dương đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cũng không có bất kỳ điều gì khác thường.

Chẳng lẽ tất cả đều chỉ là ảo giác của mình thôi sao?

Bob đứng dậy, cảm thấy hành vi của mình thật quá mất mặt, hắn theo bản năng muốn mắng hai câu, nhưng không biết vì sao khi nhìn Tần Dương, trong lòng hắn lại dâng lên cảm giác sợ hãi, ánh mắt khi nãy của hắn giống như thấy được nơi sâu trong đôi đồng tử của Tần Dương, trong khoảnh khắc đó tâm linh của cả hai giống như nối tiếp với nhau, mà hắn cảm nhận được cái gì?

Sát ý bộc phát mãnh liệt, đột ngột như nước lũ tràn ngập khắp nơi, loại sát ý khiến người ta phải rung động đến tận sâu linh hồn.

Phần sát ý này giống như nước lũ tràn đê, trong chớp mắt cuốn hắn đi, chính vì vậy mới khiến hắn làm ra dáng vẻ hoảng sợ như vậy.

Hắn thật sự bị hù sợ.

Bob nghiến răng xoay người đi ra ngoài, mặc dù không rõ lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng nội tâm của hắn vô cùng sợ hãi, giống như nếu hắn chỉ đắc tội Tần Dương trước mặt này thôi thì bản thân sẽ lập tức bị giết chết vậy.

Lý trí của hắn nói cho hắn biết điều này là chuyện không thể nào, dù sao đây là thuyền của bọn họ, đây là địa bàn của bọn họ, hắn mạnh khỏe cường tráng hơn Tần Dương rất nhiều, trong tay Tần Dương cũng không có vũ khí nào, cho nên Tần Dương không thể uy hiếp được hắn, nhưng sâu trong nội tâm lại nói cho hắn biết đây là thật, chỉ cần hắn làm như vậy thì Tần Dương sẽ thật sự giết chết hắn.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến Bob không biết nên theo ai, nhưng xuất phát từ sự lo lắng cho an toàn của bản thân, Bob quyết định cách xa Tần Dương.

Người này không hợp lý.

Ngay khi Bob xoay người, phía sau hắn khẽ truyền tới một câu.

- Nếu mày còn quát tháo với tao, tao sẽ giết mày!

Thân thể của Bob không thể khống chế run rẩy, đồng thời trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ tột độ, giống như những lời này chính là chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora, phóng ra ác ma hung ác.

Thân thể Bob lảo đảo, không dám quay đầu lại, chạy ra ngoài với tốc độ cực nhanh biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.

Mặc dù không nhận ra thái độ của Bob khi rời đi, nhưng hắn ta rõ ràng run rẩy và có hơi lảo đảo một chút, điều này Tần Dương thấy được rõ ràng.

Có hiệu quả rồi!

Trong lòng Tần Dương không đè nén được sự kinh ngạc cùng với vui vẻ, hắn rõ ràng có thể nhìn ra sự rối rắm và mâu thuẫn của Bob, lý trí khống chế cùng với sự sợ hãi tận sâu trong nội tâm cùng đột ngột trùng kích tạo thành rối rắm cuối cùng hắn hốt hoảng rời đi nói rõ nội tâm hoảng sợ đã chiếm thế thượng phong, hắn tin tưởng cảm giác trong nội tâm.

Cảm giác này chính là Tần Dương cưỡng chế gieo xuống cho hắn.

Đây đương nhiên không coi là thôi miên, cách mức độ thôi miên còn kém rất nhiều, đây chỉ là áp dụng căn bản của đồng thuật, một loại khống chế tình cảm bộc phát, cưỡng chế gia tăng suy nghĩ của bản thân cho kẻ bị thi thuật, giống như sự sợ hãi phát ra từ nội tâm đối với người nào đó hoặc sự kiện nào đó.

Tần Dương không cách nào dùng ánh mắt tốt được, cho nên hắn thêm một lời nói nữa, khi đối phương bị ánh mắt của bản thân hấp dẫn, dùng giọng nói dẫn dắt đối phương, phối hợp với cảm xúc phóng thích đột ngột, hoàn thành việc cưỡng chế, khi cảm nhận được cỗ sát ý mãnh liệt thì hắn sẽ tự động dung nhập cỗ sát ý với câu nói kia, từ hai thành một.

Câu nói kia giống như một chiếc chìa khóa, hay nói là là một dẫn đạo khí, dẫn đạo Bob cảm nhận cảm xúc cụ thể hóa đến một hành vi nào đó, điều đó dẫn tới hành động của hắn khi nãy, một lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi, ví dụ như bị giết chết, do đó dẫn phát ra sự sợ hãi run rẩy tới tận tâm linh.

Hiệu quả rất tốt nha!

Tần Dương bưng cơm quay về phòng, vừa ăn cơm vừa hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra.

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng đồng thuật trong thực tế, mặc dù hiệu quả không coi là hoàn mỹ, nhưng quả thật cũng đã có hiệu quả, điều này khiến Tần Dương có chút phấn chấn, dù hiệu quả kia chỉ cao hơn ánh mắt đe dọa, nhưng cuối cùng vẫn là cao hơn một tầng đồng thuật.

Tần Dương tiếp tục vùi đầu khổ tu, đến giờ cơm tối khi Bob gõ cửa phòng Tần Dương một lần nữa, Tần Dương phát hiện đến cả tiếng gõ cửa dường như cũng nhỏ hơn rất nhiều.

Tần Dương cố ý kì kèo mấy chục giây, sau đó mới từ từ đi tới cửa, mở khoang cửa ra.

Bob đứng ở ngưỡng cửa nhìn Tần Dương, trên gương mặt lộ ra vài phần phức tạp, giống như đang đè nén cảm xúc gắt gỏng của bản thân, lại giống như đang sợ hãi lo lắng điều gì đó.

-... Cơm tối của cậu.

Bob cũng không dùng lời nói quá khách khí, nhưng giọng điệu rõ ràng hòa nhã hơn buổi trưa rất nhiều, trong đó còn có hai phần không yên.

Tần Dương nhận lấy khay đồ ăn, khẽ mỉm cười:

- Cảm ơn.

Bob nhìn nụ cười trên gương mặt Tần Dương, khẽ âm thầm thở dài một hơi...
Bình Luận (0)
Comment