Chương 859: Ai mới là kẻ ngu đây?
Trang Mộng Điệp nhìn hai người Tần Dương và Lam Linh Vũ thương lượng chuyện của cổ Kim Tàm, không chen lời, chỉ yên tĩnh lắng nghe, nhưng trong đôi mắt lại thoáng chút ảm đạm.
Người tu hành và người thường hoàn toàn là hai thế giới mà.
Mặc dù mọi người ngày thường cùng sống một chỗ, ăn đồ giống nhau, bề ngoài trông qua dường như không có gì khác biệt, nhưng sau khi chuyện nào đó đột ngột xảy ra, bạn mới phát hiện bạn căn bản không cách nào đi vào thế giới của người kia, cho dù người kia gặp phải khó khăn, bạn muốn giúp người đó một tay cũng không coscachs gì có thể giúp được.
Người đàn ông này ưu tú như vậy, dù chưa bao giờ nghĩ tới có được người đó lâu dài, nhưng vào giờ khắc này tâm trạng của Trang Mộng Điệp vẫn có chút suy sụp.
Bức màn ngăn cách vô hình!
Tần Dương ngẫu nhiên quay đầu, vừa nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt của Trang Mộng Điệp, trong lòng không tránh khỏi hơi rung động, một cỗ cảm xúc phức tạp dâng trào từ đáy lòng, chẳng qua hắn cũng không vội vã hỏi thăm, hắn mơ hồ phát giác ra được chút ảm đạm trong mắt Trang Mộng Điệp từ đâu ra mà rồi.
Tần Dương cũng có phần bất lực trước điều này, chuyện của người tu hành quả thật cách quá xa so với thế giới của Trang Mộng Điệp.
Tần Dương cảm thấy bất lực, đồng thời cũng tự nhắc nhở trong lòng mình sau này khi nói về chuyện trong giới tu hành nên gắng tránh Trang Mộng Điệp đi, không phải không thể để cô biết, mà là không muốn để cô sinh ra cảm giác bất lực của một người chỉ có thể ngồi nghe.
Sau khi ăn cơm tối xong, Tần Dương chuẩn bị quay về phòng ở của mình, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chị Trang, chị theo tôi ra đây, tôi có thứ muốn đưa cho chị.
Trang Mộng Điệp hơi sững sờ, bỗng nhiên cười nói:
- Được thôi!
Trang Mộng Điệp đi theo Tần Dương tới phòng của hắn, sau đó Tần Dương ngồi xuống trên ghế sô pha, Trang Mộng Điệp đi theo tới, biểu lộ thoáng có chút do dự, dường như đang rối rắm suy xét xem mình nên ngồi ở đâu.
Ngồi bên cạnh Tần Dương hay nên ngồi bên kia sô pha đối diện Tần Dương đây?
Tần Dương ngẩng đầu nhìn thần sắc trên gương mặt Trang Mộng Điệp, mỉm cười, vỗ vị trí vai bên phải của mình:
- Lại đây ngồi đi, đã một thời gian ngắn không gặp, sao lạnh nhạt vậy?
Hai mắt Trang Mộng Điệp sáng lên, một nụ cười dần dâng tràn từ sâu thẳm trong nội tâm lên thể hiện trên gương mặt, cô biểu hiện nũng nịu, chân thành đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Dương, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Là cậu không để ý tới người ta, cậu còn không biết xấu hổ mà nói như vậy sao?
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp, bỗng nhiên vươn tay ra ôm eo Trang Mộng Điệp.
Trong mắt Trang Mộng Điệp hiện lên hai phần thần sắc vui mừng, thân người hơi tựa lên người Tần Dương, nghiêng đầu nhìn một bên mặt của Tần Dương, nghi ngờ hỏi:
- Sao cảm thấy hôm nay cậu có chút không giống vậy nhỉ.
Tần Dương mỉm cười, ánh mắt có chút phức tạp:
- Có thể vì những chuyện trải qua gần đây hơi nhiều, cảm xúc trong lòng cũng có nhiều loại hơn, nói ra đã có khoảng thời gian dài không nói chuyện với chị rồi, có hận tôi không?
Trang Mộng Điệp cắn môi, vươn tay ôm lấy Tần Dương, dán sát mặt lên vai hắn nói khẽ:
- Nếu có chuyện gì phiền lòng cậu có thể kể một chút với chị, mặc dù chị không có bản lĩnh, không thể giúp cậu như em gái Linh Vũ, nhưng ít nhất chị vẫn có thể làm một người lắng nghe...
Tần Dương lắc đầu, di chuyển ánh mắt nhìn Trang Mộng Điệp nằm sấp trên vai mình, tâm trạng có phần phức tạp.
Sau sự kiện kia khiến Tần Dương và Trang Mộng Điệp đột phá phòng tuyến nam nữ cuối cùng. Sau lần đó, quan hệ giữa Tần Dương và Trang Mộng Điệp trở nên rất thân mật, thậm chí Trang Mộng Điệp có thể giúp Tần Dương trần truồng tắm rửa, nhưng hai người cũng không tiếp tục thân mật thêm lần nào.
Năm ngoái, Tần Dương và Hàn Thanh Thanh tham gia nhóm Ingle gia nhập kỳ nghỉ hè, sau khi trở về bận rộn khổ tu tăng thực lực lên, cuối cùng đấu một trận với Tư Đồ Hương, lễ mừng năm mới sau đó lại tới Thương Thuyền, Giang Châu, sau khi trở về phải đi Nhật Bản, vẫn luôn bận rộn, mà trong lòng Tần Dương vốn có mấy phần ngượng ngùng cũng nhờ bận rộn mà xa lánh Trang Mộng Điệp, bảo trì loại quan hệ vừa thân mật mà cũng xa cách,
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp, trầm mặc vài giây, sau đó bỗng nhiên khẽ nói:
- Tôi sẽ không cưới chị.
Trang Mộng Điệp sửng sốt một chút, trong lòng dâng trào cỗ cảm xúc phức tạp, dù cô đã sớm biết điều này, nhưng Tần Dương chưa bao giờ thẳng thắn thành khẩn nói với cô như vậy, hơn nữa còn nói ra đột ngột như vậy.
Hôm nay Tần Dương đột ngột trực tiếp mở miệng như vậy, hắn rốt cuộc muốn nói gì, hắn rốt cuộc bị kích thích gì?
- Chị biết.
Trang Mộng Điệp chớp mắt, khẽ cười nói:
- Việc này không phải chúng ta đã sớm nói rồi sao, sao bỗng nhiên nói chính khí như vậy?
Tần Dương nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời thản nhiên như cũ.
- Tôi không muốn kiếm cớ, cũng không muốn chị lấy lý do tìm tôi.
Trang Mộng Điệp mấp máy đôi môi gợi cảm, khẽ nói:
- Mặc dù chị thỉnh thoảng cũng suy nghĩ trong lòng rằng tới một ngày nào đó cậu có lẽ sẽ đổi ý lấy chị làm vợ, nhưng bản thân chị cũng biết đó chẳng qua là giấc mộng không thực tế, cậu đến cả lời thỉnh cầu được gả cho cậu của Tư Đồ Hương cũng có thể dứt khoát từ chối, sao có thể lấy chị được. Mặc dù quả thật có khó chịu, nhưng chị vẫn rất vui, ít nhất cậu đã thẳng thắn thành khẩn nói cho chị biết thái độ của cậu.
Bàn tay của Trang Mộng Điệp lướt qua trên lồng ngực Tần Dương, thần sắc có chút mất mát:
- Sau sự việc độc thực tình kia, quan hệ của chúng ta nhìn như càng thân mật hơn so với trước kia, nhưng trên thực tế chị cảm giác được sự xa cách của cậu, có lẽ cậu áy náy với cô gái mà cậu thực sự thích, hoặc áy náy vì không lấy chị, hoặc vì đạo đức trong lòng ràng buộc, khiến lòng cậu sinh ra mâu thuẫn. Cậu không muốn thương tổn tới chị, cho nên vẫn luôn bảo trì quan hệ thân mật mà vẫn xa cách...
Tần Dương nghe lời Trang Mộng Điệp nói, chậm rãi hít một hơi.
Đúng vậy, ai mới là người ngu đây?
Cảm tính nhất là phụ nữ, đương nhiên càng mẫn cảm hơn với loại tình cảm xa cách này, sao có thể giấu diếm được người ta đây?
Đơn giản chính là tự mình dối mình thôi.
Trang Mộng Điệp ngẩng đầu lên:
- Tại sao cậu ngay cả Tư Đồ Hương cũng cự tuyệt, cô ấy là một người tu hành, lại thông minh, xinh đẹp, lợi hại, không phải xứng đôi với cậu sao, hay cậu chuẩn bị lấy Văn Vũ Nghiên hoặc Hàn Thanh Thanh, nghĩ lại hẳn cậu thích một trong hai người họ nhỉ, chuẩn bị lấy làm vợ rồi?
Trong mắt Tần Dương thể hiện sự mờ mịt:
- Tôi vốn quả thật cũng cho là như vậy, hơn nữa tôi quả thật thích các cô ấy. Văn Vũ Nghiên xinh đẹp, có khả năng, chỉ số thông minh cao, EQ cũng cao, sư phụ cũng hi vọng tôi lấy cô ấy. Hàn Thanh Thanh thì dịu dàng, cũng xinh đẹp, từng nhiều lần vào sinh ra tử với tôi, xét từ tình cảm cá nhân thì tôi càng thích Hàn Thanh Thanh hơn, mà cô ấy chắc chắn cũng sẽ là một người mẹ hiền vợ đảm, nhưng hiện giờ tôi có chút do dự...
Trang Mộng Điệp ngạc nhiên chằm chằm vào Tần Dương, cô biết Tần Dương thích Văn Vũ Nghiên hoặc Hàn Thanh Thanh, không cưới mình đa phần là vì hắn muốn đối xử với cả hai ngang nhau, nhưng sao bỗng nhiên lại có do dự ở đây?
- Tại sao chứ?
Tần Dương nhíu chặt mày, cười khổ nói:
- Thực lực của tôi vẫn còn quá yếu, kẻ địch lại quá nhiều, quá nguy hiểm, tôi không dám đảm bảo nhất định có thể bảo vệ tốt an toàn của các cô ấy, chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần, dù là Văn Vũ Nghiên hay Hàn Thanh Thanh đều đã từng suýt vứt bỏ tính mạng vì tôi rồi...