Chương 860: Thích, vui, yêu
Trang Mộng Điệp sửng sốt.
Cô muốn an ủi Tần Dương, nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì.
Từ khi quen biết Tần Dương, cô chỉ yên lặng chú ý tới cuộc sống của hắn, chú ý tất cả của hắn.
Tần Dương quả thật rất lợi hại, nhưng kẻ địch của hắn rất nhiều, những kẻ địch này có kẻ muốn đánh bại hắn, có kẻ muốn lấy tính mạng của hắn, thậm chí chỉ vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không tiếc dùng người thân Tần Dương coi trọng hoặc bạn bè uy hiếp Tần Dương.
Hàn Thanh Thanh và Văn Vũ Nghiên cũng vì vậy mà nhiều lần gặp nạn, thiếu chút nữa đã vứt bỏ tính mạng bản thân, dù các cô cũng không vì vậy mà phàn nàn hay rời xa Tần Dương, nhưng Tần Dương lại cảm thấy áp lực cực lớn.
Chuyện như vậy xảy ra một lần, hai lần, ba lượt, đều mạo hiểm vượt qua, nhưng chỉ cần xảy ra một lần ngoài ý muốn thì đều sẽ phải hối hận cả đời.
Có lẽ đây mới chính là nguyên nhân thực sự vì sao hắn lại do dự.
Hắn sợ liên lụy tới người mình yêu.
Sư phụ Mạc Vũ của Tần Dương lúc trước là vì một chút tiếc nuối không thể bù đắp được, cuối cùng không đến với người mình yêu, vì yêu mà đau khổ hơn hai mươi năm, Tần Dương là đệ tử của Mạc Vũ, đi theo bên cạnh hắn, không thể không bị ảnh hưởng bởi việc này.
Tần Dương và Mạc Vũ đều là người trọng tình trọng nghĩa, Thu Tư còn sống, hơn nữa sống rất tốt, Mạc Vũ đã bở lỡ vì yêu mà phải thống khổ như vậy, nếu như nguyên nhân vì bản thân Tần Dương dẫn tới việc người yêu của hắn chết thì sợ rằng cả đời này Tần Dương cũng sẽ không thể bỏ qua cho chính bản thân mình.
Vì vậy mà Tần Dương càng hiểu rõ đối thủ của mình lợi hại tới mức nào, càng không yên, càng không dám yêu.
Trang Mộng Điệp cũng không thể khuyên nhủ được gì.
Tần Dương lo lắng rất có lý, hơn nữa hắn là người tu hành, bất kể Hàn Thanh Thanh hay Văn Vũ Nghiên cuối cùng vẫn là người bình thường, thế giới hai bên có thể giao hòa được sao?
Trang Mộng Điệp suy nghĩ cả buổi, rốt cục nghĩ đến một cách không tính là cách nói:
- Nếu lo lắng tới an nguy của các cô ấy, cậu có thể suy nghĩ tới việc thuê cho các cô ấy vệ sĩ, người giàu có trên đời này rất nhiều, cũng có rất nhiều người luôn có thể rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng chỉ cần bảo vệ đủ nghiêm mật, cũng đủ mạnh mẽ hẳn cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì đi.
Tần Dương hơi sững sờ, hai mắt sáng lên, nhưng rồi lại chợt mờ đi.
Tần Dương không đơn thuần là người tu hành, hắn còn là một đặc công, thường hay chấp hành nhiệm vụ đặc công nguy hiểm.
Đặc công có thể có thể hạnh phúc gia đình mỹ mãn sao?
Trong đầu Tần Dương theo bản năng nghĩ tới người cha của mình.
Ông là một đặc công tận chức trách, âm thầm ra sức vì nước trong khoảng thời gian dài như vậy, mẹ của mình là người ôn nhu như thế mà mối quan hệ này vẫn lạnh tới mức cực điểm, đổi lại là người khác thì sao?
Nếu thành khẩn nói với một nửa kia của mình rằng bản thân là một đặc công, như vậy thì khi mình ra ngoài chấp hành nhiệm vụ có phải vợ lúc nào cũng sẽ chờ đợi trong lo lắng hay không?
Nếu bản thân gặp phải chuyện bất trắc, vậy vợ và con sẽ như thế nào?
Tần Dương lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh lại:
- Có lẽ đây cũng coi là một cách đi, tạm thời trước không nghĩ tới vấn đề này nữa, có lẽ trong tương lai tình cảnh của tôi xảy ra biến hóa, cũng không cần phải lo lắng tới vấn đề này nữa.
Trang Mộng Điệp nhìn Tần Dương, trong ánh mắt toát ra hai phần đau lòng, vào giờ khắc này, cô có thể cảm nhận được sự bất lực từ sâu trong nội tâm của Tần Dương.
- Chị không biết người khác nghĩ sao, nhưng chị không sợ, từ khoảnh khắc chị nhảy vào Trường Giang kia, chị đã không còn sợ cái chết nữa, chỉ cần cậu không đuổi chị đi, chị nguyện ý vẫn luôn ngốc bên cạnh cậu, nguyện ý chịu đựng bất cứ khảo nghiệm nguy hiểm nào.
Tần Dương quay sang nhìn Trang Mộng Điệp, trên gương mặt lộ ra hai phần khổ sở:
- Chị cần gì phải như vậy chứ?
Trang Mộng Điệp bỗng nhiên đứng dậy, trực tiếp ngồi lên đùi Tần Dương, hai tay ôm lấy cổ Tần Dương, nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Dương:
- Thích, vui, yêu, chị cam tâm tình nguyện!
Tần Dương đang muốn mở miệng, Trang Mộng Điệp đã trực tiếp tới gần hôn Tần Dương.
Hai tay của Tần Dương giơ trên không trung, do dự một chút, cuối cùng ôm lấy Trang Mộng Điệp từ phía sau.
Hai người ngã xuống lên chiếc ghế sô pha rộng mềm mại.
Khi Tần Dương tỉnh lại thì ánh mặt trời đã thông qua màn lụa mỏng trắng treo trên cửa sổ rọi vào trong phòng, có phần hơi chướng mắt.
Tần Dương nhìn vị trí trống vắng bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.
Tâm cảnh của bản thân dường như đã thay đổi.
Nếu như nói trước kia Tần Dương nhiều khi suy tính xem rốt cuộc nên theo đuổi Văn Vũ Nghiên hay theo đuổi Hàn Thanh Thanh, rốt cuộc trong hai người họ ai thích hợp làm vợ mình hơn, bản thân rốt cuộc thích ai hơn, vậy thì bây giờ Tần Dương càng lo lắng hơn chính là làm thế nào để bản thân càng mạnh hơn.
Chỉ khi trở nên mạnh hơn mới không để bản thân lúc nào cũng dễ dàng lâm vào tình cảnh nguy hiểm, chỉ càng mạnh hơn mới có năng lực bảo vệ người mình coi trọng.
Như vậy mình là thích Hàn Thanh Thanh, hay là thích Văn Vũ Nghiên?
Không phải.
Thích thì vẫn thích, nhưng lại không thể ở bên nhau, trừ phi bản thân bất chấp sự an toàn của một trong hai.
Nếu kẻ địch muốn đối phó với mình, các cô ấy chỉ là bạn bè của mình, kẻ địch chưa chắc sẽ đối phó với các cô ấy, nhưng nếu một trong hai người họ là người yêu của mình, như vậy tất sẽ trở thành mục tiêu của kẻ địch.
Mình mới hai mươi mốt, còn hơn hai năm nữa mới tốt nghiệp, cuộc đời còn dài, có rất nhiều việc còn có thể từ từ trù liệu, không cần quá gấp, chịu được gian nan mới có thể nhấm nháp vị ngọt của quả chín được, chuyện quan trọng trước mắt chính là khiến bản thân càng mạnh hơn, bất kể là tầm ảnh hưởng hay thực lực.
Tần Dương rời giường, đơn giản rửa mặt sau đó đi xuống tầng, Trang Mộng Điệp đang bận rộn trong phòng bếp, thấy Tần Dương xuất hiện tại cửa phòng bếp liền quay đầu mỉm cười kiều mị với Tần Dương.
- Còn chưa gọi cậu đâu, cậu ngược lại đã ngửi thấy mùi mà rời giường rồi à.
Tần Dương nhìn Trang Mộng Điệp càng thêm quyến rũ động lòng người hơn so với hôm qua, giống như một bông hoa tươi được rót thêm sinh cơ bừng bừng, trên gương mặt mấy phần ý cười.
- Tôi chỉ lo tôi xuống muộn thêm nữa, nồi trong nhà sẽ bị cái xẻng gõ thành lỗ thủng...
Có lẽ vì hôm qua đã nói chuyện với Trang Mộng Điệp, Tần Dương đã nói được ra ưu sầu trong lòng mình, tâm trạng cũng sáng sủa hơn vài phần, đến cả tâm tình cũng buông thả hơn, không hề chấp nhất trước ràng buộc nữa, cũng không rối rắm quan hệ với Trang Mộng Điệp nữa.
Trang Mộng Điệp liếc trắng mắt nhìn Tần Dương:
- Chị chỉ chiên quả trứng mà thôi, có cần khoa trương như cậu nói không, chớ ỷ bản thân là người tu hành tai thính, nghe được xa, có thể muốn làm gì thì làm...
Tần Dương cười hắc hắc giúp đỡ Trang Mộng Điệp bưng bát cháo gì đó lên bàn.
Hai người cùng ăn sáng, Trang Mộng Điệp hỏi:
- Hôm nay sắp xếp thế nào?
Tần Dương lắc đầu:
- Gần đây mệt chết đi được, chả muốn đi đâu cả, chuẩn bị làm trạch nam ở nhà hai ngày. À, đúng rồi, tối hôm qua không phải hai người nói có một người phụ nữ tới tìm tôi sao, tôi đi xem camera giám sát...
Tần Dương quay lại phòng, mở camera giám sát ra, Trang Mộng Điệp ở bên cạnh chỉ thời gian, Tần Dương nhanh chóng tìm ra được hình quay được ngày đó.
Trên màn hình, một người phụ nữ bước từ cầu thang đi ra, liếc mắt thăm dò, sau đó mới đi tới hành lang, bước tới trước cửa nhà Tần Dương.
Người phụ này giống như Trang Mộng Điệp miêu tả, có một mái tóc dài màu đen, chân cũng vừa cao vừa dài, trông qua cao gầy duyên dáng.
Khi người phụ nữ kia ngẩng đầu lên, gương mặt vừa vặn đối diện với camera giám sát, ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Tần Dương lập tức biến sắc.
Liễu Phú Ngữ --- Thủy Nguyệt tông!
Fuck, còn đuổi từ Giang Châu tới Trung Hải, mà còn đuổi tới tận nhà mình?