Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 860 - Chương 871: Ăn Uống Chùa

Chương 871: Ăn uống chùa
 

Tần Dương và dì nhỏ La Thi Nhã ước định được ngày mai sẽ cũng tới công ty Tập Đoàn nhìn thử, thuận tiện ký tên lên một số hiệp nghị, mặc dù Tần Dương đã quyết định sẽ làm ông chủ vung tay, nhưng đâu thể một đại cổ đông, ông chủ lớn của công ty Tập Đoàn đến cả công ty của mình ở đâu cũng không biết được.

Nếu quả thật như vậy thì chắc hẳn Tần Dương cũng có thể tựa tên bảng 'Danh nhân' rồi.

Sau bữa cơm chiều, La Thi Nhã tiêu sái cáo từ lái xe rời đi, Tần Dương thì gánh trách nhiệm đưa Tiết Uyển Đồng về nhà.

- Dì nhỏ của cậu trẻ thật đấy.

Tiết Uyển Đồng ngồi ở ghế trước, khẽ cảm thán:

- Chị vốn cho là chắc cũng phải bốn mươi mấy tuổi, không ngờ lại trẻ tuổi như vậy...

Tần Dương cười nói:

- Dì nhỏ của tôi đối xử rất tốt với tôi, nói là trưởng bối, thật ra càng giống chị gái hơn, đi trên đường người khác sẽ chỉ cho rằng là chị của tôi đấy... Cảm thấy dì của tôi thế nào?

Tiết Uyển Đồng cắn môi:

- Rất lợi hại, rất tài giỏi, là nữ cường nhân, chẳng qua...

Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt thoáng có chút do dự, dường như đang cân nhắc từ ngữ.

Tần Dương đang lái xe liếc sang nhìn Tiết Uyển Đồng, cười khổ nói:

- Chẳng qua cái gì, nói chuyện rất cởi mở?

Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:

- Cô ấy bình thường cũng như vậy sao?

Tần Dương thở dài một hơi nói:

- Tôi chỉ có thể nói dì ấy hôm nay đã rất ôn nhu rồi, dù sao dì ấy và chị cũng không quá quen thân...

Tiết Uyển Đồng nhìn dáng vẻ biểu lộ này của Tần Dương, cười rộ lên nói:

- Đây rõ ràng có tình cảm rất tốt với cậu mà, thể hiện rõ chỉ sợ sẽ là một mặt nữ cường nhân khôn khéo tài giỏi của cô ấy rồi.

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, trước mặt người ngoài dì ấy là nữ tổng giám đốc khôn khéo tài giỏi bá đạo, trước chị cũng nghe dì ấy nói đấy, dì ấy đều có thể thu mua phá hủy gây dựng lại công ty sản xuất của người khác, đây cũng không phải người nhân từ nương tay có thể làm được, nhưng trước mặt người thân bạn bè, dì ấy và chị cũng không khác biệt nhau lắm, nét mặt tươi cười như hoa, giống như một chị gái xinh đẹp nhà bên vậy...

Tiết Uyển Đồng thở dài nói:

- Cô ấy thật sự lợi hại, tuổi còn trẻ đã có thành tích như vậy, hai người như vậy thật sự khiến người khác phải hổ thẹn.

Tần Dương cười nói:

- Dì ấy quả thật lợi hại, sau này chị và dì ấy giao thiệp với nhau nhiều một chút, tôi không thường xuyên ở đây, thậm chí còn có thể không liên lạc được, có chuyện gì chị có thể tới tìm dì ấy.

- Được!

Tần Dương cười nói:

- Chuyện quỹ chị cũng không cần gấp gáp như vậy, học tập trước đã, sau đó vào tổ quỹ khảo sát học tập một thời gian ngắn, rồi bắt tay vào làm, dù sao đây cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nếu tìm được rồi thì có thể đây là sự nghiệp cả đời của chị đấy, chị sẽ không bao giờ làm công việc khác một lần nữa đâu, dù sao đây là công việc mà chị hi vọng được làm mà.

Tiết Uyển Đồng khẽ ừ:

- Sau này chị chính là một túi tiêu tiền rồi, cậu cũng đừng trốn tránh chị đấy.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Bây giờ còn đang là giai đoạn phát triển, đợi công ty Tập Đoàn của tôi ngày nào đó thành đế quốc buôn bán rồi, chị có thể tùy tiện tiêu tiền.

Xe nhanh chóng quẹo vào con phố quán ăn của mẹ Tiết Uyển Đồng kia, Tiết Uyển Đồng liền hỏi:

- Có muốn vào uống nước không, hoặc uống chút rượu?

Tần Dương cười nói:

- Chị uống cùng tôi chứ?

Tiết Uyển Đồng chớp mắt cười nói:

- Được, cậu chính là ông chủ của chị đấy, ông chủ không uống được, chị làm cấp dưới đương nhiên phải bồi rồi.

Tần Dương cười ha ha nói:

- Tôi sợ uống say khướt rồi, đến lúc đó bị dì Lâm cầm chổi đuổi ra thì cũng phiền toái.

Tiết Uyển Đồng cười tủm tỉm nói:

- Sao có thể, mẹ của chị rất thích cậu đấy, thường nói với chị rằng cậu là đại ân nhân của mẹ con chị.

Tần Dương cười đang muốn cự tuyệt ánh mắt đảo qua quán ăn phía trước bỗng nhiên hơi đổi.

Tiết Uyển Đồng thấy thần sắc của Tần Dương biến hóa, quay đầu nhìn theo tầm mắt của Tần Dương, thấy trước cửa quán nhà mình có một đám người vây quanh, mẹ của cô đang bối rối nói gì đó.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trên gương mặt Tiết Uyển Đồng lộ ra thần sắc kinh hoàng, giọng nói cũng ngập tràn vẻ lo lắng.

Tần Dương hơi nhíu mày, trầm giọng nói:

- Đừng sợ, để tôi đi xem.

Xe dừng lại trước tiệm cơm ven đường, Tiết Uyển Đồng mở cửa xe trước, nhanh chóng chạy về hướng quán ăn.

- Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tiết Uyển Đồng chạy nhanh tới bên cạnh Lâm Phương, tức giận nhìn người thanh niên đối diện:

- Các người muốn làm gì?

Bốn gã thanh niên này ăn mặc trông qua không phải dạng người tốt gì, mặc áo sơ mi hoa, trên tay còn có hình xăm, đang cợt nhả nói chuyện với Lâm Phương, thấy Tiết Uyển Đồng, ánh mắt mấy tên lập tức sáng ngời.

- Ơ, Tiết mỹ nữ trở lại rồi, hôm nay ăn mặc xinh đẹp như vậy là đi gặp đàn ông hả?

Mấy gã khác lập tức cười rộ lên ha ha, còn có kẻ quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Dương đi từ trong chiếc Mercedes ra, gã thanh niên kia lập tức sửng sốt, vươn khuỷu tay đụng gã thanh niên bên cạnh đang cười ha ha.

Gã thanh niên kia ngừng cười quay đầu lại, nhìn chiếc xe rõ ràng giá trị xa xỉ, trên gương mặt lộ ra thần sắc kinh nghi bất định.

Lâm Phương thấy là Tần Dương, trên gương mặt lập tức lộ ra mấy phần mừng rỡ.

Tần Dương đi tới bên cạnh Lâm Phương, ánh mắt liếc nhìn mấy gã thanh niên kia, quay đầu lại hỏi:

- Dì Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lâm Phương nhìn vẻ mặt hung ác đang nhìn mình chằm chằm của mấy gã thanh niên kia, trên gương mặt có phần do dự, nhưng sau mấy giây đã quyết định, cắn răng nói:

- Bọn họ ăn cơm không trả tiền...

Tần Dương quay đầu, ánh mắt nhìn bốn gã thanh niên lai lịch rõ ràng bất chính, lạnh lùng nói:

- Mấy thanh niên các người ăn uống chùa không cảm thấy mất mặt sao?

Gã thanh niên cầm đầu liếc mắt, vẻ mặt khinh thường nói:

- Bọn tao cũng không nói không trả tiền, một bữa cơm có thể bao nhiêu tiền, tao chẳng qua không muốn tính lần lượt, trước ghi sổ, đợi số tiền nhiều hơn thì trả cùng một lúc mà thôi.

Lâm Phương tức giận nói:

- Từ khi tôi mở cửa tiệm tới nay, các người đã đến ăn bao nhiêu lần, mỗi lần ăn xong chùi mép rồi ném hai chữ ký sổ lại rồi bỏ đi, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng thanh toán, các người rõ ràng khi dễ người khác mà!

Ánh mắt gã thanh niên lộ ra hung quang:

- Đến chỗ này của bà ăn là cảm thấy hương vị cơm bà nấu ngon, là nể mặt bà, ăn của bà mấy món xào, bà còn ghi lại rồi, sao, bà không muốn làm ăn, có tin anh đây đập phá sập tiệm mấy người luôn không, cho dù không đập phá, anh em của tôi cũng không ít, mỗi ngày đến chỗ bà một đám, xem bà còn muốn làm ăn hay không?

Gã thanh niên lộ ra vẻ mặt vốn có, bắt đầu ngang ngược, trong lời nói lộ ra vẻ uy hiếp không hề che dấu.

Bà muốn thu tiền của tôi, tôi liền cho bà không buôn bán được nữa.

Bà còn muốn tiền không?

Tần Dương nhìn mấy gã thanh niên này, trên gương mặt lộ ra thần sắc trào phúng.

Mấy gã lưu manh không làm được việc gì này chỉ biết ức hiếp những người buôn bán thành thật, nhưng nói ngược lại dù gì mấy người này cũng là lưu manh, người thường đắc tội bọn họ quả thật không dễ xử lý.

Anh mặc kệ thì bọn chúng ngày ngày tới dùng cơm không trả tiền, anh báo cảnh sát, bọn họ mỗi người ngồi một bàn, không đánh nhau hay cãi nhau, cảnh sát đến cũng không làm gì được, anh còn không cho người ta ăn cơm thì mấy người này có thể hoàn toàn phá rối việc buôn bán của quán ăn, dù sao ở ăn ở đâu chả là ăn, ai nguyện ý tới một nơi toàn rắc rối chứ?

Tần Dương quay đầu, ôn hòa hỏi:

- Dì Lâm, bọn họ từ đầu tới giờ tổng cộng đã thiếu bao nhiêu tiền rồi?
Bình Luận (0)
Comment