Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 861 - Chương 872: Một Mạng Đổi Một Mạng?

Chương 872: Một mạng đổi một mạng?
 

- Dì đều đã ghi chép lại, để dì xem lại chút mới biết được.

Ánh mắt Tần Dương đào qua cái bàn mấy gã thanh niên mới ăn xong, đặt năm sáu cái khau, dưới chân là hai két bia, còn có giấy ăn và xương ném đầy đất, chén bát ngổn ngang.

- Dì Lâm đi xem đi, còn lại để con xử lý.

Lâm Phương hơi có chút bận tâm liếc nhìn mấy gã thanh niên mặt mày hung ác đối diện, thấy vẻ mặt Tần Dương bình tĩnh liền xoay người đi về hướng quầy hàng.

Tiết Uyển Đồng có chút khẩn trương, quay đầu nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có mấy phần không yên.

Tần Dương nhẹ nhàng mỉm cười với Tiết Uyển Đồng:

- Không sao, giao cho tôi đi.

Tiết Uyển Đồng nhìn nụ cười ôn hòa tự tin của Tần Dương, nhớ tới tình cảnh lần trước Tần Dương xử lý Trương Long, trong lòng bỗng nhiên thấy an tâm hẳn.

Mấy gã thanh niên nghe thấy lời Tần Dương và Tiết Uyển Đồng nói với nhau, thần tình trên mặt vừa sợ vừa giận, gã mặc áo hoa dẫn đầu hừ lạnh nói:

- Sao, muốn làm anh hùng à, tao nói cho mày biết, việc này không liên quan gì tới mày hết, mày đừng tự tìm phiền toái!

Tần Dương cười nói:

- Ăn cơm trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, đây cũng không phải tôi tự tìm phiền toái, mà là đám mấy người tự tìm phiền toái, ngoan ngoãn giao tiền ra, hơn nữa còn phải đảm bảo về sau sẽ không làm loạn nữa, việc hôm nay tất cả mọi người có thể giải quyết hòa nhã, nếu còn nháo tới cùng, chỉ sợ cũng không hòa khí được nữa đâu.

- Hòa khí?

Gã thanh niên áo hoa trợn trắng mắt, hung ác nhìn chằm chằm Tần Dương:

- Tao thấy mày tuổi còn trẻ đã lái xe Mercedes, xem ra trong nhà cũng rất có tiền, mày là mệnh phú quý, thân kiều nhục quý, mày xác định mày muốn đấu với đám bọn tao? Bọn tao đều là mấy kẻ nghèo hèn, mệnh tiện không đáng tiền, nếu thật sự một mạng đổi một mạng, bọn tao ngược lại đầu trọc không sợ bị nắm tóc, nhưng mày thì thiệt lớn đấy!

Giọng điệu gã áo sơ mi hoa hung ác, ngập tràn mùi vị đe dọa.

Trong quán cơm không chỉ có mấy gã thanh niên này, còn có hai bàn khách khác, nghe thấy lời của gã áo sơ mi hoa kia, ánh mắt bất giác nhìn trên người Tần Dương, muốn xem hắn ứng đối ra sao.

Đầu năm nay mềm sợ hung ác, hung ác sợ hoành, hoành sợ liều mạng, có tiền thuộc có tiền, gặp đám quỷ lúc nào cũng có thể thật sự đâm bạn hai đao này thật sự khó đối phó, loại sự tình này chỉ sợ gọi cảnh sát tới cũng khó có thể giải quyết dễ dàng được, dù sao hiện giờ thậm chí cũng không tính là đánh nhau nữa...

- Một mạng đổi một mạng?

Tần Dương còn thấy nhiều lưu manh xã hội hơn vậy, nghe lời uy hiếp của bọn chúng, khóe miệng liền nhếch lên.

Mình quả thật có rất nhiều đối thủ, cũng có rất nhiều kẻ điên muốn giết mình, nhưng chắc chắn không bao gồm mấy loại cặn bã xã hội như thế này...

Lâm Phương nhanh chóng cầm sổ sách đi ra, lật mấy tờ trong đó, liếc nhìn, tính toán một chút:

- Bọn họ tổng cộng ăn ở đây mười một bữa cơm, cộng thêm hôm nay tổng cộng đã ăn hết ba ngàn hai trăm năm mươi ba tệ...

Tần Dương quay đầu nhìn chằm chằm gã áo sơ mi hoa kia, gật đầu:

- Nghe thấy chưa, trả tiền đi!

Gã áo hoa tiến lên một bước vươn tay đánh sang hướng sổ sách trong tay Lâm Phương:

- Tôi cho bà quả trứng ấy, có tin tôi đập nát cái tiệm này không hả!

Tay của gã áo sơ mi hoa còn chưa đánh tới sổ sách, còn đang ở trong không trung đã bị Tần Dương bắt được.

Tần Dương hơi dùng sức một chút, gã áo sơ mi hoa đâu gánh được lực lượng cường đại người tu hành của Tần Dương, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.

- A... Đau, tmd, buông tay ra, a.... mấy đứa chúng mày đứng xem cái búa, lên cho tao, đánh nó cho tao!

Ba gã thanh niên khác đồng thời lộ vẻ mặt hung quang vọt lên, nhưng còn chưa tới năm giây cả ba gã đã nằm xuống hết, một gã gương mặt xưng phù như đầu heo, răng cũng mất đi hai chiếc, tên này đã trúng một cái tát của Tần Dương, một gã ôm bụng quỳ trên mặt đất không ngừng nôn khan, cả mặt đỏ ửng như nước bị đun sôi, gã này đã trúng một đầu gối lên bụng, còn một gã ôm chân của mình nhảy kêu la thảm thiết, sau đó ngã lên mặt đất, không ngừng rú thảm, gã này bị Tần Dương đạp một cước...

Gã áo hoa trợn trắng mắt, trong ánh mắt không hề che dấu sự hoảng sợ, gã biết mình đá trúng cửa sắt rồi.

Còn là cửa sắt cứng tới mức không thể cứng hơn nữa...

Thanh niên này không chỉ có tiền, còn tm đặc biệt biết đánh nhau.

Suy nghĩ của xã hội đen xoay chuyển rất nhanh, biết đánh không lại cũng dọa không được, hoàn toàn kinh sợ không hề do dự.

- Buông tay, buông tay, tôi trả tiền, tôi trả, a...

Tần Dương buông lỏng cổ tay gã áo sơ mi hoa, thấy trên cổ tay gã này có một vết bầm tròn đen, trông qua có chút khiến người khac sợ hãi.

Gã áo hoa liều mạng lắc cổ tay của mình, chật vật đứng dậy, ánh mắt âm trầm, tựa như đang do dự.

Tần Dương thản nhiên nói:

- Trên người anh không phải còn một con dao găm sao, vì sao không lấy ra thử xem, không chừng thanh dao găm này có thể đâm gục tôi đấy.

Đồng tử gã áo sơ mi hoa co rụt lại, trong ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi không hề che dấu.

Người này lại biết được trên người gã có dao găm, hắn nhìn thấu bản thân đang do dự có nên dùng dao găm liều mạng với hắn không...

Gã áo hoa quay đầu nhìn ba thủ hạ của mình, thấy dáng vẻ cả ba vô cùng thê thảm, nhất là gã bị giẫm chân đã cởi giày của mình ra, chiếc chân kia trông qua giống như đã bị giẫm bẹp mất hai phần, máu tươi đầm đìa, trông qua có phần dọa người.

Trong lòng gã áo sơ mi hoa run rẩy, tâm muốn vọt lên liều mạng bỗng chốc tiêu tan hết.

Anh hùng không ngại thiệt thòi trước mắt, chờ qua ngày hôm nay lại tới gây phiền phức cho tiệm này nữa.

Gã áo hoa lấy ví tiền ra:

- Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy...

Tần Dương lạnh lùng hếch cằm thu mã tài khoản bên cạnh:

- Dùng điện thoại quét mã chuyển khoản.

Gã áo hoa hiển nhiên cũng không phải kẻ có tiền gì, gã chạy tới trước mặt mấy người anh em, mân mê một lúc mới kiếm đủ tiền, quét mã trả toàn bộ tiền cơm thiếu nợ.

- Trả tiền rồi, bọn tôi có thể đi được chưa?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Đừng gấp, lấy chứng minh thư ra.

Gã áo hoa sửng sốt một chút:

- Muốn chứng minh thư làm gì?

Tần Dương thản nhiên nói:

- Tôi phải nhớ kỹ mấy người là ai, nếu sau này quán ăn này xảy ra vấn đề gì, tôi tìm các người gây rắc rối, lần này chỉ là trừng phạt nho nhỏ, nếu còn có lần sau, mỗi người chặt đứt hai tay...

Lời của Tần Dương cũng không hung ác, nhưng đám người gã áo sơ mi hoa nghe được lại tỏa hàn khí trong lòng.

Mẹ nó, thật là một người độc ác!

Động một chút là muốn mỗi người chặt đứt hai tay....

Hôm nay thật sự xui xẻo mà!

Gã áo hoa không phục nói:

- Vậy lỡ như người khác gây ra phiền toái thì sao, chẳng lẽ cũng trách lên đầu tôi?

Bộ dạng Tần Dương như đương nhiên nói:

- Đúng vậy, nếu biết là ai gây phiền toái hoặc trả thù, tôi đương nhiên sẽ tìm hắn, nếu không biết, không chừng chính là các người tìm người tới trả thù, tôi đương nhiên phải tìm các người, nếu các người không muốn bị tôi làm phiền, vậy sau này phải xem điểm này, chớ gây phiền toái cho người khác.

Đám gã áo sơ mi hoa mở to hai mắt, vẻ mặt bàng hoàng.

Fuck, đây chính là bảo bọn này giúp hắn trông coi quán cơm này, làm vệ sĩ cho quán cơm này, phòng ngừa kẻ khác tới gây phiền toái đây mà...
Bình Luận (0)
Comment