Chương 873: Bóp vỡ
Đám người gã áo sơ mi hoa nghe Tần Dương nói ra lời ‘được nước lấn tới’ như vậy, trong lòng đã không cam lòng lập tức biến thành lửa giận..
Mẹ nó, tiền ông đây cũng đã đưa rồi, làm như vậy chẳng phải được nước lấn tới sao?
Gã áo sơ mi hoa banh cổ, khi đang muốn nói là rất bận, Tần Dương biểu lộ bình tĩnh tiện tay cầm lên cốc thủy tinh công nghiệp mà bọn họ vừa dùng uống bia, tiện tay xoa.
Cốc thủy tinh công nghiệp bỗng nhiên nổ biến thành vô số mảnh nhỏ.
Gã sơ mi áo hoa mở tròn mắt nhìn, tròng mắt thiếu chút nữa đã lồi cả ra, dáng vẻ hoảng sợ nhìn tay Tần Dương.
Ôi trời, đây là người sao?
Chỉ chớp mắt đã bóp vỡ được cốc thủy tinh công nghiệp sao?
Tên này chẳng lẽ không sợ miếng thủy tinh cắt bị thương tay sao?
- A!
Tiết Uyển Đồng thét lên một tiếng đầy kinh hãi, ân cần nhìn tay Tần Dương, trong ánh mắt có dáng vẻ khủng hoảng.
- Tần Dương, tay của cậu!
Hai bàn thực khách xung quanh đó cũng đều dùng ánh mắt hãi hùng nhìn tay Tần Dương, vẻ mặt bàng hoàng.
Người này dùng tay không có thể bóp vỡ một cái cốc thủy tinh công nghiệp sao?
Sức lực lớn tới cỡ nào kia chứ?
Quan trọng nhất là khi cốc thủy tinh vỡ nát sẽ có vô số mảnh nhỏ vô cùng sắc bén, đến cả khi nhặt những mảnh nhỏ thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất cũng dễ dàng xẹt qua bị thương, vậy mà người này lại trực tiếp dùng sức bóp nát cái cốc như vậy, bàn tay chỉ sợ đã máu tươi đầm đìa rồi.
Tần Dương mỉm cười với Tiết Uyển Đồng, mở lòng bàn tay ra, tiện tay ném những mảnh vụn thủy tinh vào trong thùng rác, sau đó phủi những miếng thủy tinh vụn nhỏ trong lòng bàn tay đi.
- Tay của cậu có bị thương không?
Tiết Uyển Đồng hãi hùng kéo tay Tần Dương qua, mở tay của hắn ra, kiểm tra xem tay hắn có bị mảnh thủy tinh vỡ cứa rách không.
Không chỉ Tiết Uyển Đồng, mà ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên lòng bàn tay của Tần Dương.
Lòng bàn tay trắng ngần, không có một vết thương nào, cũng không có một chút máu tươi nào.
Tiết Uyển Đồng sửng sốt, vậy mà lại không bị thương sao?
Ngoài bàng hoàng ra, Tiết Uyển Đồng còn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Khi nãy quả thật sợ chết khiếp, cô e sợ khi mở lòng bàn tay ra sẽ nhìn thấy tình cảnh máu tươi chảy đầm đìa...
Những người xung quanh cũng hoàn toàn bị chấn kinh rồi.
- Mẹ nó, tay của anh ta chẳng lẽ làm bằng sắt thép sao?
- Không bị thương chút nào, đây là ma thuật sao, cái cốc kia chẳng lẽ là cốc nhựa?
- Chuyện này là sao?
- Lợi hại!
Gã áo sơ mi hoa cũng nhìn thấy tay của Tần Dương, đồng tử đột ngột co rụt lại, ánh mắt lộ ra thần sắc khủng bố.
Hai mắt Tần Dương nhìn chằm chằm đôi mắt của gã áo sơ mi hoa, đi về phía gã hai bước, gã áo sơ mi hoa theo bản năng lùi ra sau một bước, sau đó ngẩng đầu ngước mắt nhìn Tần Dương, đương nhiên cũng nhìn thẳng vào mắt Tần Dương.
- Nếu anh không muốn bị gãy tay hoặc chân, trở thành rác vụn giống như đống thủy tinh kia, tốt nhất vẫn nên nghe lời một chút đi.
Giọng nói của Tần Dương giống như bay tới từ phía chân trời, thể hiện mấy phần lạnh lùng, xâm nhập vào trong tận đáy lòng gã. Ánh mắt gã áo sơ mi hoa hoảng sợ nhìn vào hai mắt Tần Dương, giống như đang nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng, mồ hôi lạnh lập tức tuôn rơi.
Tần Dương thu hồi lại ánh mắt, đi tới chiếc ghế đẩu bên cạnh ngồi xuống, lạnh lùng nói:
- Chứng minh thư!
Gã áo sơ mi hoa đứng như trời trồng, nghe thấy giọng nói của Tần Dương vang lên mới giống như lấy lại được tinh thần, hoảng sợ lui ra sau hai bước, khi nhìn lại Tần Dương, trong mắt đã chỉ còn sự kính sợ và kinh hãi, không còn ngạo nghễ kiên quyết và ngoan độc trước đó nữa.
Gã áo sơ mi hoa nhanh chóng đào ra chứng minh thư của mình, cung kính đưa cho Tần Dương, trên trán toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt hoảng sợ.
Tần Dương nhận lấy chứng minh thư, ánh mắt đảo qua mấy gã khác:
- Của mấy người đâu?
Gã áo sơ mi hoa nhanh chóng quay người lại, lớn tiếng quát:
- Nhanh lấy ra!
Ba gã còn lại nhìn lão đại của mình, không dám chậm trễ, đều lấy chứng minh thư của mình ra. Tần Dương lấy điện thoại di động ra, lần lượt chụp lại, sau đó trả chứng minh thư cho bọn họ.
- Để lại số điện thoại của anh.
Gã áo sơ mi hoa không dám trái lệnh của Tần Dương, nhanh chóng báo số điện thoại của mình, Tần Dương ghi lại số trong điện thoại, sau đó cất đi.
- Tôi nghĩ tiếp theo chắc các người biết phải làm gì rồi chứ?
Gã áo sơ mi hoa đứng trước mặt Tần Dương, ánh mắt sợ hãi nhìn Tần Dương, cung kính trả lời:
- Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ chăm lo cho quán ăn này, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai tới quấy rối.
Tần Dương gật đầu:
- Được, các người có thể đi, nhớ kỹ lời tôi nói.
- Vâng.
Gã áo sơ mi hoa đáp ứng, lúc này mới xoay người dẫn theo ba gã khác nhanh chóng bỏ đi, sau khi đi được một đoạn mới phát hiện lưng của mình đã tuôn mồ hôi ướt đẫm cả người, quần áo trong hoàn toàn dán lên lưng...
Khi đã đi thật xa, gã áo sơ mi hoa mới dám quay đầu nhìn lại phía người thanh niên ở đằng xa, trong lòng vẫn không kìm nén được sự hoảng sợ.
Người này quá đáng sợ.
Gã vốn còn định chờ hắn rời đi sẽ lại tìm tới gây phiền phức cho hai mẹ con kia, hiện giờ chứng minh thư đã giao nộp, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn còn không tìm được nhóm người mình mà chặt đứt hai tay của mình sao.
Thôi, không thể trêu vào, không nên trêu chọc người này.
Sau này phải giúp hắn trông coi cửa tiệm kia, dù sao trên con đường này ngoài mấy người họ cũng không có những kẻ khác gây rắc rối cho hai mẹ con nhà kia...
Người đàn ông đó là bạn trai của mỹ nữ họ Tiết kia sao?
Tần Dương nhìn mấy gã thanh niên đi xa, đứng dậy.
- Dì Lâm, sự việc đã giải quyết xong, con nghĩ bọn họ sau này cũng không dám tới đây gây rối nữa, dù tới dùng cơm nhất định cũng sẽ trả tiền, dì không cần lo lắng...
Lâm Phương cảm kích nói:
- Tần tiên sinh, hôm nay quả thật nhờ có cậu, nếu không phải cậu thì hôm nay không biết sẽ như thế nào nữa.
Tần Dương mỉm cười nói:
- Đây chẳng qua cũng chỉ là một đám lưu manh đường phố thích ức hiếp người thành thật, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, không cần lo lắng, nếu sau này có chuyện gì bất cứ lúc nào dì cũng có thể gọi điện thoại cho con.
Lâm Phương cảm kích gật đầu:
- Được, Tần tiên sinh, cậu mau ngồi đi, Tiểu Đồng, rót ly nước cho Tần tiên sinh đi.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng đi vào trong quán ăn, cầm lấy cốc rót nước nóng trước, sau đó rửa qua, rồi mới một lần nữa đổ nước bưng ra cho Tần Dương.
Tần Dương cười nhận lấy cốc nước:
- Dì Lâm, dì cũng đừng khách khí với con như vậy, con và chị Đồng là bạn tốt, những chuyện này đều là chuyện nhỏ, con nên giúp đỡ.
Lâm Phương cười khổ nói:
- Tần tiên sinh có năng lực như vậy, việc này coi là chuyện nhỏ, người thường như chúng tôi gặp phải chuyện như vậy chính là một chuyện phiền toái lớn không giải quyết được, khách còn hai đĩa thức ăn, tôi đi làm trước đã, Tiểu Đồng, con ngồi nói chuyện với Tần tiên sinh đi...
Tần Dương khoát tay:
- Dì Lâm không cần khách khí, con chỉ đưa chị Đồng về, đúng lúc gặp được chuyện này, nếu việc đã xong rồi thì con cũng đi về nhà đây.
Tiết Uyển Đồng cắn môi, khẽ khuyên nhủ:
- Vừa mới uống nhiều rượu, cậu uống nước đi, ngồi lại một lát đi.
Tần Dương nhìn ánh mắt mong chờ của Tiết Uyển Đồng, do dự một chút rồi bỗng nhiên cười nói:
- Được, vậy ngồi một lát, cốc nước chị rót cho tôi uống không thể để lãng phí được...