Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 867 - Chương 877: Nhiệm Vụ Nằm Vùng?

Chương 877: Nhiệm vụ nằm vùng?
 

Trăn trở sau nửa ngày, hai người Miêu Kiếm Cung và Tần Dương rốt cục đã tới được một nơi tên là thị trấn Vinh Quang, Miêu Kiếm Cung dẫn Tần Dương vào một quán cơm, sau đó trực tiếp vào một phòng bao.

Trong phòng đã sớm có hai người, sau khi giới thiệu liền biết được một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu cua là đặc phái viên Hậu Binh mà Long Vương phái tới, một người là ngục giam trưởng nhà tù Lộc Sơn tên Dương Chấn.

Hậu Binh hiển nhiên biết thân phận của Tần Dương và Miêu Kiếm Cung, sau khi giới thiệu, Hậu Binh lấy ra một tập văn kiện từ trong túi mình đem đi đưa cho Tần Dương.

- Đây là thân phận tù nhân mới của cậu, cùng với toàn bộ quá khứ cuộc sống trước kia của cậu, cậu phải nhớ, phải thuộc, không được bỏ sót...

Tần Dương nhận lấy văn kiện, tỉ mỉ đọc.

- Lý Dương, hai mươi ba tuổi, nguyên quán Kinh Thành, lúc nhỏ nhờ cơ duyên xảo hợp được cao nhân truyền thụ công pháp tu hành, mặc dù không có người chỉ điểm nhưng nhờ thể chất hơn người, tự tu hành đạt tới trình độ cảnh giới Tiểu Thành, thực lực tu hành trong hai mươi khiếu huyệt.

- Lý Dương là cô nhi bị vứt bỏ, cũng vì vậy mà tính cách tương đối âm trầm bộp chộp, rất dễ ra tay đả thương người khác, vì xảy ra tranh chấp với người ngồi cùng xe, Lý Dương bạo lực đả thương người tới mức thương nặng, phạm tội cố ý thương tổn người khác, phán bỏ tù một năm.

Âm trầm?

Bộp chộp?

Tính cách này không quá ăn khớp với tính cách của mình.

Sau khi đọc qua giới thiệu sơ lược, còn có một số quan hệ cá nhân của Lý Dương và một số sự việc tương đối lớn đã trải qua, Tần Dương lần lượt nhìn một lần, phát hiện đây là một thằng nhóc có tuổi thanh xuân rất dữ dội, thích sử dụng quyền đấm cước đá nói chuyện, cục cảnh sát đã tới nhiều lần, cơ bản đều vì đánh nhau...

Khi Tần Dương đang đọc, Hậu Binh không quấy rầy hắn, chỉ an tĩnh ngồi chờ.

Tần Dương đóng tập văn kiện lại, đặt trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn Hậu Binh:

- Tôi cần phải làm gì?

Hậu Binh lại lấy ra một tập văn kiện nữa, bên trên có kèm theo ảnh chụp đưa cho Tần Dương:

- Tìm được người này, hơn nữa còn phải kết bạn với hắn, trở thành bạn bè của hắn.

Tần Dương nhíu mày:

- Sau đó thì sao?

Hậu Binh lắc đầu:

- Không có sau đó, cậu chỉ cần trở thành bạn với hắn, có thể tới mức tín nhiệm kia là được!

Tần Dương nghi ngờ hỏi:

- Chỉ vậy thôi?

Hậu Binh khẳng định trả lời:

- Đúng, chỉ như vậy thôi.

Trong đầu Tần Dương nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên hỏi:

- Người này không phải sắp ra tù hay sắp vượt ngục rồi?

Trên gương mặt Hậu Binh không kiềm chế được lộ ra vài phần ý cười:

- Có lẽ vậy, tôi chỉ phụ trách truyền đạt nhiệm vụ, sự việc khác tôi không quan tâm, tôi cũng không biết.

Tần Dương có chút bất lực gật đầu:

- Được rồi, tôi đã hiểu rồi.

Hậu Binh chỉ hai phần tư liệu trước mặt:

- Hai phần tư liệu này cậu có nửa ngày để tiêu hóa, thứ này không thể mang vào, cậu chỉ có thể nhớ trong đầu thôi.

Tần Dương cười nói:

- Điều đó tôi hiểu.

Hậu Binh chỉ Dương Chấn bên cạnh:

- Sau khi cậu vào nhà tù Lộc Sơn sẽ không có cách nào liên lạc với người bên ngoài, chuyện riêng của cậu đã sớm sắp xếp xong, tất cả ở trong tù đều phải dựa vào chính cậu, cậu không khác gì phạm nhân bình thường, nhưng nếu có chuyện rất đặc biệt, cậu có thể tìm tới ngục trưởng Dương.

Tần Dương gật đầu, xoay người cười nói:

- Ngục trưởng Dương, trong khoảng thời gian tới xin hãy chiếu cố nhiều hơn.

Dương Chấn mỉm cười nói:

- Đây là chức trách của tôi, tôi sẽ phối hợp tốt với công việc của cậu.

Sau khi hàn huyên mấy câu, Hậu Binh và Dương Chấn liền đứng cáo từ, Dương Chấn nói:

- Sáng mai chúng tôi sẽ có nhân viên tới đón cậu, cậu chuẩn bị một chút đi.

Tần Dương gật đầu:

- Được, mấy thứ như sách vở có thể mang vào không?

Dương Chấn mỉm cười nói:

- Có thể, phương thức quản lý của nhà tù Lộc Sơn không giống như nhà tù bình thường, trừ những vật dụng sắc nhọn không thể mang vào ra, một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày vẫn có thể mang vào được, sách vở đương nhiên cũng nằm trong số đó, thậm chí chúng tôi còn cổ vũ tất cả các tù nhân đọc sách hoặc nghiên cứu học tập gì đó, dù sao như vậy có thể khiến bọn họ cảm thấy không nhàm chán, cũng sẽ không cả ngày nghĩ ngợi lung tung, hoặc đi gây chuyện thị phi.

Tần Dương thở dài một hơi, mỉm cười nói:

- Vậy là được rồi, cảm ơn, tôi là một sinh viên, không thể gián đoạn việc học của tôi được...

Sau khi Dương Chấn và Hậu Binh rời đi, Tần Dương gọi nhân viên phục vụ tới chọn món ăn.

- Sư công, nhiệm vụ kết giao bạn bè này có lẽ không tính là khó khăn, con nghĩ khó khăn hẳn là sau nhiệm vụ này, trên thân người này có bí mật hoặc sau lưng có tổ chức gì đó, chắc là muốn thông qua con để tìm hiểu được đi, nói đơn giản thì chính là nằm vùng, hì, hóa ra lại phái nhiệm vụ như vậy cho con...

Miêu Kiếm Cung mỉm cười nói:

- Con vốn chính là thành viên thi hành nghĩa vụ quân sự, phái nhiệm vụ gì cho con đều rất bình thường, bằng không con cho rằng nhà tù Lộc Sơn nói vào là vào à, đây cũng không phải khu vực du lịch...

Tần Dương bất lực lắc đầu:

- Mặc kệ hắn, sự việc sau này hãy nói, ít nhất cũng phải ngốc ở trong đó mấy tháng, kết giao một người rồi sẽ có cơ hội.

Tần Dương hơi ngừng một chút, sau đó vỗ lên tập tài liệu cá nhân Lý Dương kia:

- Bên trên ghi thời hạn bỏ tù là một năm, con có khi nào thật sự phải ngốc trong nhà tù Lộc Sơn một năm không?

Miêu Kiếm Cung cười nói:

- Ai biết được, phải xem tình hình thôi, nếu con tu hành tiến bộ nhanh đạt tới tiêu chuẩn của ta, hoặc tiến vào cảnh giới Đại Thành, vậy con có thể sớm đi ra ngoài, nếu không ngốc tròn một năm cũng không phải không thể, bên ngoài quá nhiều dụ hoặc, luôn khiến con phải phân tâm, chi bằng an tâm ở trong đó tu hành.

Tần Dương trợn mắt há hốc mồm, kinh hô:

- Cảnh giới Đại Thành?

Miêu Kiếm Cung nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Tần Dương nói:

- Sao, chẳng lẽ con muốn trở về bị Liễu Phú Ngữ đánh sao, còn có ước hẹn hai năm với đệ tử của Eisa, con muốn thua cậu ta, làm ta bẽ mặt sao?

Tần Dương không nói gì, rất lâu sau bất lực gật đầu:

- Được rồi, coi như giờ bế quan khổ tu, nhưng kỳ thi giữa chừng kia con phải ra ngoài.

- Điều này còn không đơn giản sao?

Sắc mặt Miêu Kiếm Cung hòa hoãn:

- Đến lúc đó nói bị bệnh ra ngoài trị liệu, ba đến năm ngày cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi, thật sự không được thì con nói luyện khí tu hành bị thương tới thân thể cũng được, người khác đi ra ngoài không dễ dàng, con đi ra còn không dễ dàng sao?

Tần Dương thở dài một hơi:

- Vậy thì được.

Miêu Kiếm Cung nhìn bộ dạng bất mãn của Tần Dương, hừ lạnh nói:

- Biết người tuổi trẻ các con không chịu được cô quạnh, nhưng tu hành cho tới giờ cũng không có con đường tắt nào để đi, chỉ khi ở trong hoàn cảnh gian khổ kiên trì bền bỉ tu hành mới có thể nhận được đột phá lớn, dựa theo tiến độ sinh hoạt tu hành trước kia của con muốn đột phá cảnh giới Đại Thành không biết phải tới ngày tháng năm nào nữa. Con thân là truyền nhân Ẩn Môn, phải đối mặt với rất nhiều lời khiêu chiến, rất nhiều đối thủ, duy trì danh vọng và uy nghiêm của Ẩn Môn cũng là chức trách con nên làm!

Tần Dương bị Miêu Kiếm Cung khiển trách một chút, tâm trạng vốn ấm ức lập tức thức tỉnh vài phần.

Từ sau khi Tần Dương rời khỏi Mạc Vũ chấp hành đủ loại nhiệm vụ, thực lực tiến triển vô cùng chậm, giống như sư công nói con đường tu hành đi trên mặt băng, đi hai lùi một, thực lực trước kia tiến bộ tăng cao một đoạn cũng vì sư phụ ngày ngày nhìn chằm chằm mình tu hành, còn cho mình tắm đủ loại nước thuốc trong ba tháng mới tăng được, muốn đạt thực lực hơn người quả thật không có gì ngoài khổ tu.

Tần Dương ngẩng đầu lên, trên gương mặt đã không còn uể oải, nghiêm mặt nói:

- Vâng, sư công, con sẽ cố gắng tu hành, tranh thủ sớm ngày xuất quan!
Bình Luận (0)
Comment