Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 868 - Chương 878: Cậu Phải Hiểu Quy Củ, Biết Không?

Chương 878: Cậu phải hiểu quy củ, biết không?
 

Sáng hôm sau, Dương Chấn đã gọi tới khách sạn nơi Tần Dương ở, dẫn theo hai nhân viên khác.

Dương Chấn đã không còn gương mặt tươi cười thân thiện hòa ái của ngày hôm qua, mà là dáng vẻ giải quyết việc chung, hai nhân viên dùng thái độ gần như thô bạo trực tiếp còng tay Tần Dương lại.

Tần Dương liếc nhìn, fuck, cái còng tay này cũng không phải loại bình thường kia, đến cả còng tay đều hiện lên một màu vàng ánh kim.

Tần Dương dùng sức giãy một chút, chiếc còng tay kia không sứt mẻ chút nào.

Một nhân viên thấy được động tác của Tần Dương, trên gương mặt lộ thần sắc buồn cười, hừ lạnh một tiếng nói:

- Còng tay này được chế tạo từ hợp kim titan đấy, lựa chọn thiết kế mở ra đặc biệt, dù cao thủ cảnh giới Đại Thành cũng chưa chắc đã có thể mở ra được, đừng lãng phí biểu cảm nữa.

Tần Dương ngừng lại, biểu lộ thoáng hai phần bất lực.

Hắn cũng không tức giận, vì hắn biết rõ chỉ có một mình Dương Chấn hiểu rõ tình hình, biết được thân phận của hắn, biết hắn là đặc công, biết bản thân vô tội, nhưng trừ Dương Chấn ra, những người khác không biết thân phận của hắn, bọn họ chỉ coi hắn là một phạm nhân chân chính, đối xử với hắn như chính Lý Dương.

Miêu Kiếm Cung không xuất hiện, đêm qua hắn cũng đã hoàn thành giai đoạn chỉ điểm và dạy bảo đầu tiên, hơn nữa còn cho mình một nhiệm vụ chính là sau khi vào khu vực nhà tù đi tìm một người tên là Vương Động.

Tần Dương hỏi thăm Miêu Kiếm Cung bảo hắn đi tìm Vương Động làm gì, khi đó có muốn tiết lộ thân phận hay không, Miêu Kiếm Cung nói với Tần Dương không cần làm gì cả, chỉ cần nhớ kỹ một con số, sau đó nói cho Vương Động, những chuyện còn lại thì mặc kệ.

Tần Dương cảm thấy rất khó hiểu, một con số ư?

Đó là cái gì?

Ám hiệu sao?

Tần Dương hỏi Miêu Kiếm Cung, nhưng Miêu Kiếm Cung không trả lời, chỉ bảo Tần Dương nhớ kỹ con số kia, chiếu theo lời hắn nói mà làm là được.

Tần Dương bị áp giải vào chiếc xe bên ngoài giống như một phạm nhân thật sự, yên tĩnh ngồi trong xe.

Xe thuận theo một con đường xi măng đi vào trong núi, khoảng chừng nửa giờ đi xe, chiếc xe rốt cục lái vào trong một công trình sơn cốc.

Toàn bộ bức tường cao khoảng chừng năm thước vây quanh đều được chế tạo từ thép không rỉ, cả nhà tù Lộc Sơn giống như một tòa thành lũy vậy.

Xe được kiểm tra ở cửa ra vào rất nghiêm ngặt, sau đó mới đi qua bức tường cao lớn kia vào khu vực nhà tù.

Tần Dương ngồi ở trong xe quan sát ngục giam bên ngoài xe.

Đây là một khu vực kiến trúc đoàn thể, chiếm diện tích rất lớn, chỉ có một con đường xi măng thông ra hướng bên ngoài núi, hơn nữa con đường xi măng bên ngoài kia còn bố trí trạm chắn, xe bình thường căn bản không thể tiến vào đây, đến cả người đi đường cũng bị cấm vào, cho dù có người trèo đèo lội suối đi tới đây, thì bức tường nhà tù này rất cao, cùng với cơ chế vận hành nghiêm khắc đủ ngăn cản những người có lòng tò mò.

Bên trong bức tường thép cao lớn là một tòa nhà cao tầng, còn có khoảng đất trống rộng rãi, sân bóng rổ, những thứ này hiển nhiên là những địa điểm thông khí cho những nhân viên kia.

Tần Dương nhìn tràng cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng cười khổ, mặc dù biết đây chỉ là một cuộc tu hành, chỉ là một nhiệm vụ, nhưng loại cảm thụ bị áp giải vào tù này vẫn khiến Tần Dương cảm thấy đặc biệt.

Mình hiện giờ đã thành phạm nhân rồi à.

Xe ngừng lại, Tần Dương bị dẫn vào một tòa nhà, sau đó tiến hành kiểm tra thân thể theo thông lệ, trừ độc... rồi quần áo của Tần Dương bị thay bằng quần áo tù nhân, bị người ta dẫn vào khu vực nhà tù.

Khi Tần Dương bị dẫn vào, rất nhiều tù nhân bị giam giữ nhìn người mới tới, tinh thần lập tức tỉnh táo.

- Ơ, lại có người mới tới à.

- Còn là một tiểu bạch kiểm, dáng vẻ còn rất anh tuấn, không biết phạm vào chuyện gì đây.

- Hì, trong phòng của tao còn thiếu một người, để nó đến phòng tao đi.

- Triệu Lão Tứ, mày muốn tìm đồ chơi mới hả?

- Ha ha ha ha...

Đủ loại lời nói truyền vào trong lỗ tai của Tần Dương, ngôn từ ô uế thô thiển chửi rủa khiến Tần Dương vô thức cụp lỗ tai lại.

- Két!

Một căn phòng tù được mở ra, vẻ mặt quản giáo không cảm xúc dùng gậy cảnh sát trong tay vỗ lên cửa sắt:

- 8237, vào đi.

Tần Dương ngoan ngoãn cầm theo bọc đồ của mình đi vào phòng, cánh cửa sắt phía sau phanh đóng lại.

Ngục giam đương nhiên không phải giam đơn, mỗi gian phòng đều có sáu người có thể ở, trong căn phòng này chỉ có bốn, hiển nhiên vẫn chưa ở hết.

Bốn gã đàn ông trong phòng đồng loạt nhìn Tần Dương, ánh mắt ngập tràn vẻ dò xét.

Ánh mắt Tần Dương liếc quan, trong bốn gã có một gã lớn nhất chừng năm mươi tuổi, tướng mạo có chút thật thà, ánh mắt nhìn Tần Dương ngập tràn vẻ hiếu kỳ, một gã ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, trên trán có một vết sẹo rõ ràng, ánh mắt có chút hung ác, hai gã khác đều chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, cùng tò mò nhìn Tần Dương, ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới.

Tần Dương mỉm cười chào mọi người:

- Chào mọi người, tôi tên Lý Dương, mới tới, xin mọi người chiếu cố nhiều.

Người đàn ông chừng năm mươi tuổi hơi hói kia cười ôn hòa:

- Tôi tên Trương Chính, cậu còn trẻ như vậy, phạm tội gì vậy?

Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ nói:

- Khi thuê xe xảy ra mâu thuẫn với người ta, đánh tới mức phải nhập viện, thiếu chút nữa không cứu được...

Người đàn ông hói đầu Trương Chính cười nói:

- Người trẻ tuổi quả thật phát hỏa lớn, phán quyết bao lâu?

Tần Dương cầm bọc của mình đi tới cạnh một chiếc giường, đặt túi của mình lên giường, mỉm cười nói:

- Một năm.

Trương Chính cười ha hả nói:

- Một năm thôi mà, nhanh lắm.

Tần Dương xoay người, mỉm cười nói:

- Mấy anh xưng hô thế nào?

Trương Chính mỉm cười giới thiệu:

- Đây là Triệu Đông, chúng tôi gọi cậu ta là Đông Tử, cũng không khác cậu lắm, đánh nhau lỡ tay giết người mà vào đây. Đây là Lâm Khải, cướp bóc, đây là Ngô Phong, giết người... Ngô Phong là phòng trưởng của chúng tôi.

Ánh mắt Tần Dương đảo qua mấy người, Triệu Đông và Lâm Khải là hai người trẻ tuổi kia, Ngô Phong là gã vẻ mặt hung ác hơn ba mươi tuổi, lúc này đang dùng một loại ánh mắt soi mói nhìn Tần Dương.

- Lý Dương, thực lực của cậu là gì?

Ngô Phong mở miệng hỏi, giọng điệu có mấy phần gắt gỏng.

Tần Dương thản nhiên trả lời:

- Giữa khiếu huyệt hai mươi.

Biểu tình của mấy người trong phòng đều hơi sửng sốt, ánh mắt hơi kinh ngạc, dù sao Tần Dương cũng mới hơn hai mươi mà đã giữa khiếu huyệt hai mươi, đó cũng không phải điều ai cũng có thể làm được, người tu hành bình thường ở cái tuổi này đạt được cảnh giới Tiểu Thành đã rất lợi hại rồi...

Trương Chính kinh ngạc hỏi:

- Cậu bao nhiêu tuổi mà đã có thực lực giữa khiếu huyệt hai mươi rồi, thể chất tu hành của cậu rất cao đấy.

Tần Dương mỉm cười nói:

- Tôi hai mươi ba tuổi.

Trương Chính thở dài nói:

- Thật sự hâm mộ, như tôi ở tuổi này cũng mới qua Tiểu Thành cảnh một chút, đời này sợ rằng cũng đã vô vọng với Đại Thành rồi.

Sự khiêu khích trong mắt Ngô Phong không hiểu sao thiếu hai phần, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như cũ:

- Tôi là giữa khiếu huyệt hai mươi ba.... Tôi là phòng trưởng, cậu đã vào đây thì cậu cần phải hiểu quy củ, biết chưa?
Bình Luận (0)
Comment