Chương 879: Lời của tao không nghe đúng không?
Hiểu quy củ?
Tần Dương nhướng mày, thái độ rất thành khẩn nói:
- Tôi mới tới, quả thật quy củ gì đó đều không biết, xin hãy chỉ giáo thêm.
Ngô Phong thấy thái độ Tần Dương đoan chính, trong mắt dường như có sự thả lỏng.
- Quy định thứ nhất, trong vòng ba ngày phải hoàn toàn đọc thuộc điều lệ quản lý ngục giam, đây là việc mà mỗi người vào đây đều làm được, chỉ khi hiểu được điều lệ quản lý mới có thể không khiến bản thân phạm phải sai lầm mà thôi.
Tần Dương gật đầu:
- Tôi sẽ nhanh chóng học thuộc.
Mặc dù Tần Dương chưa từng ngồi tù, nhưng những điều lệ quản lý vẫn là điều mà mỗi một tù nhân đều phải làm, giống như lời Ngô Phong nói, chỉ khi biết rõ điều lệ quản lý mới không phạm phải sai lầm.
Mỗi nơi đều có quy tắc của riêng địa phương đó.
Điều lệ quản lý ngục giam là quy tắc mà tất cả mọi người phải tuân thủ, đương nhiên không thể kén chọn được, Tần Dương nhìn Ngô Phong, đợi hắn nói tiếp quy tắc thứ hai.
Có thể còn có quy tắc giữa các phạm nhân với nhau hay không?
Ngô Phong thấy Tần Dương đáp ứng rất nhanh, thở dài một hơi, trầm giọng nói:
- Trong phòng này tôi là phòng trưởng, trừ tuân thủ điều lệ quản lý ra, lời nói của tôi cũng phải tuân thủ.... Hiểu chưa?
Tới rồi!
Tần Dương hơi nhướng mày:
- Tôi không hiểu rõ, không biết có thể nói chi tiết một chút, ví dụ như tôi cần phải làm những chuyện gì?
Ngư Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Rất đơn giản, tôi bảo cậu làm chuyện gì thì cậu làm chuyện đó.
Quả nhiên giống như những gì mình biết, mỗi phòng đều có một lão đại, bất kể là ngục giam bình thường hay ngục giam người tu hành đều có quy củ giống nhau.
Tần Dương dường như vẫn không hiểu ý lời của Ngô Phong nói, hỏi ngược lại:
- Ví dụ như?
Trên gương mặt Tần Dương cũng không thể hiện sự tức giận, giọng điệu cũng rất bình thường, nhưng trong không khí dường như bỗng nhiên có mùi thuốc súng.
Người đàn ông hói đầu Trương Chính cười ha ha, xen lời:
- Lý huynh đệ, tất cả mọi người đều có số hiệu, sau này còn phải ngây ngốc một thời gian dài ở đây, một số chuyện nhỏ không cần quá so đo, nghe Phong ca không sai đâu...
Trương Chính chí ít cũng chừng năm mươi tuổi rồi, nhưng hắn lại gọi Ngô Phong là Phong ca, có thể thấy được Ngô Phong trong phòng này có quyền uy tuyệt đối.
Trương Chính dường như cũng có lòng tốt, nhìn ra Tần Dương dường như có dấu hiệu khí thế khác Ngô Phong, vội vàng đứng ra dàn hòa.
Ngô Phong không phản ứng trước lời của Trương Chính, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Hôm nay cậu mới tới, chà bồn cầu nhà vệ sinh cho tôi!
Tần Dương cau mày:
- Ngày thường chà như thế nào, mọi người thay phiên chà sao?
Ánh mắt Ngô Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tôi là phòng trưởng, tôi nói ai chà thì người đó chà!
Tần Dương ồ một tiếng:
- Không biết cái chức danh phòng trưởng kia của anh là ai phong đây?
Ngô Phong nhe răng cười với Tần Dương, lộ ra hàm răng trắng hếu quơ nắm đấm của mình:
- Tôi dùng quyền đấu, nếu cậu không phục có thể khiêu chiến tôi, chỉ cần cậu đánh thắng tôi, cậu chính là phòng trưởng!
Ngô Phong hơi ngừng lại một chút, sau đó cười gằn nói:
- Đến cả đánh người khác bị thương cũng bị ném tới cái chỗ này nói rõ cậu cũng là thằng nhóc không có bối cảnh gì, đừng nói cậu không có bối cảnh, dù có thì vẫn phải tuân thủ quy củ nơi này!
Tần Dương nhìn Ngô Phong cười nói:
- Ngô Phong, anh có phải cảm thấy anh ở khiếu huyệt hai mươi ba, tôi ở khiếu huyệt hai mươi cho nên cho rằng thực lực của anh cao thì nhất định mạnh hơn so với tôi?
Ngô Phong nhìn nụ cười trên gương mặt Tần Dương, trong lòng bỗng nhiên rùng mình một cái, lời đã nói tới đây rồi mà tên này không hề sợ hãi chút nào sao?
Ngô Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Cậu có ý gì?
Vẻ mặt Tần Dương thành thật nhìn chằm chằm Ngô Phong:
- Lần đầu tiên tôi vào tù, tôi cũng biết rõ trong tù có quy tắc riêng, nếu là công bằng thì tôi có thể tiếp nhận được, ví dụ như mọi người thay phiên nhau chà bồn cầu, thiên phiên làm vệ sinh, nhưng nếu anh cảm thấy anh lợi hại hơn so với tôi, muốn ức hiếp tôi... tôi khuyên anh suy nghĩ một chút đi, tôi không muốn giành vị trí lão đại của anh, anh cũng đừng ép tôi, giành thuê xe tôi còn có thể đánh cho người ta thiếu chút nữa thì tàn phế, có thể thấy được tính tình con người tôi cũng không tốt lắm đâu...
Tần Dương nói hết lời rồi cũng không phản ứng Ngô Phong nữa, quay đầu tự nhiên trải giường của mình.
Trên gương mặt hai người Triệu Đông và Lâm Khải đều lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, nhìn bóng lưng Tần Dương, lại quay đầu nhìn vẻ mặt Ngô Phong đang tái mét, vội vàng cúi thấp đầu, coi như cái gì cũng không biết.
Trương Chính nhìn Tần Dương, hai mắt tỏa sáng, trong miệng lại dàn hòa:
- Phong ca, Lý huynh đệ trẻ tuổi, nói chuyện hơi ngông một chút, anh đừng để trong lòng.
Ngô Phong lạnh lùng nhìn bóng lưng Tần Dương, trong mắt ngập tràn sự tức giận.
Thực lực của hắn quả thật cao hơn Tần Dương, nhưng cũng không phải tất yếu. Hắn cũng không muốn chọc tới Tần Dương, nhưng hắn là lão đại của phòng này, nếu người mới tới không phục thì mấy người khác còn có thể nghe lời hắn được sao?
Nếu thực lực của Tần Dương rất mạnh, là Đại Thành hay Tiểu Thành đỉnh phong thì có lẽ hắn còn nể mặt, nhưng thực lực của đối phương rõ ràng thấp hơn hắn, vậy mà lại bày ra thái độ này, đây rõ ràng đang đánh mặt hắn mà.
Khi nãy Tần Dương bỗng nhiên biểu hiện cường thế, ba người Trương Chính biến sắc hắn đều nhìn rõ ràng, hắn biết rõ đừng thấy bộ dạng Trương Chính cung kính với hắn, sợ rằng tâm tư trong lòng đã đổi khác rồi, dù sao gần đây hắn cũng đã khi dễ ba người bọn họ không ít.
Tần Dương không để ý tới ánh mắt của Ngô Phong,, thu dọn xong giường của mình liền lấy một cuốn sách ra bắt đầu đọc.
Vẻ mặt Ngô Phong âm trầm đi tới trước mặt Tần Dương, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương đang ngồi trên giường nằm của mình:
- Tôi nói cậu đi chà bồn cầu, cậu không nghe đúng không?
Tần Dương ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Ngô Phong, không phản ứng lại hắn, một lần nữa cúi đầu xuống.
Hành động không để ý tới của Tần Dương giống như một bàn tay vô hình hung hăng đánh lên mặt Ngô Phong. Một cơn lửa giận trực tiếp xông thẳng lên đầu hắn, hắn liền giơ tay lên hất một cái quyển sách trên tay Tần Dương.
- Bốp!
Sách trong tay Tần Dương bị Ngô Phong hất bay rơi vào góc tường.
- Lời của tao nói mày không nghe đúng không?
Ba người Trương Chính đều bị hù sợ trước tình huống biến hóa đột ngột, cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh này, nhưng có thấy được trong mắt bọn họ dường như có một tia thấp thỏm chờ mong kỳ lạ.
Tần Dương liếc mắt nhìn cuốn sách trong góc, ánh mắt trở nên sắc bén hơn.
Tần Dương đứng dậy nhìn thẳng mặt Ngô Phong.
- Lượm sách về cho tôi!
Ngô Phong vươn tay nắm lấy cổ áo Tần Dương, hừ lạnh nói:
- Nhặt mẹ mày, mày đã không hiểu quy củ thì để tao dạy mày cái gì là quy củ!
Tay Ngô Phong còn chưa nắm tới quần áo của Tần Dương thì nháy mắt Tần Dương đã phát động Huyễn Ảnh Bộ, cả người lập tức biến mất trước mắt Ngô Phong, xuất hiện bên sườn mặt Ngô Phong.
Ngô Phong chấn động, người đâu rồi?
Ngô Phong nhanh chóng nghiêng người, nhưng hắn còn chưa hoàn toàn xoay người thì nắm tay Tần Dương đã đánh một quyền hung mãnh tới, trực tiếp đánh lên mặt Ngô Phong.