Chương 880: Là một vai ác à
Ngô Phong chỉ vừa quay được nửa mặt thì nắm tay của Tần Dương đã đánh lên mặt của hắn.
Đầu Ngô Phong bỗng nhiên nghiêng về một bên, sau đó lực đánh cường đại truyền tới thân thể hắn, cả người hắn liền bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường.
Cả người Ngô Phong mới đụng tới tường đã bắn ngược trở lại ngã xuống mặt đất, Tần Dương sải bước tới xuất hiện trước mặt Ngô Phong, giơ chân lên hung ác giẫm một cước xuống.
- Răng rắc!
Tiếng xương gãy giòn vang lên, nửa người trên của Ngô Phong đột ngột bật lên như lò xo, trong miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Tần Dương thu chân về, lạnh lùng liếc Ngô Phong trên mặt đất, sau đó đi tới góc tường nhặt sách của mình lên phủi bụi đất bên trên, không thèm liếc tới Ngô Phong đang kêu thảm thiết trên mặt đất, đi về lại cạnh giường.
Ba người Trương Chính nhìn một màn này, tròng mắt cũng sắp lồi cả ra ngoài, ánh mắt ngập tràn vẻ bàng hoàng, khi nhìn lại Tần Dương bất giác đã thêm vài phần kính sợ.
Fuck, quá độc ác rồi!
Đến tay của Ngô Phong còn chưa giơ lên mà đã bị đánh ngã, trực tiếp hung hăng giẫm gãy chân, lực đạo Tần Dương giẫm xuống sợ rằng chân Ngô Phong không từ hai, ba tháng trở lên thì sẽ không tốt lên được.
Từ đầu tới cuối Ngô Phong cũng chỉ duỗi được tay...
Tần Dương không phải chỉ mới ở khiếu huyệt hai mươi thôi sao, sức chiến đấu này quá mạnh mẽ rồi.
Ngô Phong ngã ngồi dưới đất nhìn chân phải rõ ràng đã vặn vẹo của mình, ánh mắt khi nhìn về phía Tần Dương ngập tràn vẻ oán độc và hoảng sợ.
Hắn cũng là một kẻ ngoan độc, sở dĩ vào đây cũng vì phạm tội giết người, hắn cho rằng bản thân đã độc ác rồi, nhưng hắn phát hiện khi so với Tần Dương, bản thân dường như vẫn còn non lắm, người này mới là kẻ ác thật sự.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương của Ngô Phong nhanh chóng hấp dẫn giám ngục tới, giám ngục đi tới cửa lạnh lùng quát:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Tôi hôm nay mới vào, anh ta là lão đại của phòng này, anh ta muốn dạy tôi quy củ, tôi không đi, anh ta tiền ra tay đánh tôi, bảo là muốn giáo huấn tôi, để tôi biết ai là lão đại của phòng này, tôi tự vệ bất cẩn đánh gãy chân của anh ta...
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn sang ba người còn lại:
- Bọn họ có thể làm chứng cho tôi...
Giám ngục chuyển ánh mắt nhìn qua ba người Trương Chính:
- Có đúng vậy không?
Hai mắt Trương Chính đảo qua Ngô Phong trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn Tần Dương, sau đó dứt khoát gật đầu:
- Đúng là như vậy.
Giám ngục lạnh lùng nhìn Tần Dương:
- Xem ra cậu còn là một tên nhóc rắc rối, vừa vào đã náo loạn rồi...
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi không làm loạn, tôi chỉ tự vệ mà thôi.
Giám ngục chỉ Trương Chính và Triệu Đông:
- Hai người đỡ anh ta, đi theo tôi.
Giám ngục hơi ngừng lại một chút, nhìn Tần Dương hừ lạnh nói:
- Đợi bị phạt đi!
Trương Chính và Triệu Đông đỡ Ngô Phong trên mặt đất lên, đi theo giám ngục ra ngoài.
Đám phạm nhân xung quanh nhìn thấy một màn như vậy lập tức cùng hưng phấn.
- Mẹ nó, đây không phải Ngô Phong sao, sao chân đã gãy thành như vậy rồi?
- Xem ra là bị thằng nhóc mới vào kia đánh rồi, thằng nhóc kia trông tuổi có vẻ không lớn lắm mà thực lực lại mạnh như vậy, Ngô Phong này gần tới cảnh giới Đại Thành rồi đấy...
- Thằng nhóc này là một vai ác à, vừa vào đã đánh phế lão đại ngay lập tức rồi!
- Triệu Lão Tứ, trước đó không phải mày kêu gào muốn để nó vào phòng mày, mày còn cần không?
- Đi cái mẹ, đến cả Ngô Phong cũng dễ dàng bị đánh ngã như vậy, tao không phải đối thủ của nó!
Tần Dương nghe được những lời nghị luận của những tên tù phạm kia, thần sắc bình tĩnh nằm xuống trên giường của mình, ánh mắt nhìn sang phía Lâm Khải.
Lâm Khải thấy Tần Dương nhìn mình liền vội vàng sán lại, cung kính nói:
- Dương ca, anh có gì muốn hỏi sao?
Tần Dương mỉm cười không từ chối cách xưng hô Dương ca này, hắn biết rõ ở nơi như thế này muốn hoàn toàn sống hòa bình với người khác khả năng không lớn, nếu mình đánh bại được Ngô Phong này thì đương nhiên mình chính là lão đại rồi.
- Giám ngục khi nãy bảo tôi ở đây chờ bị phạt, chuyện như hôm nay thì sẽ phải chịu hình phạt gì?
Lâm Khải cung kính trả lời:
- Dương ca, loại chuyện này thường xảy ra, như anh mới vào bị giáo huấn quy củ phản kháng lại không coi là việc lớn, chắc hẳn chỉ cấm, giam giữ mấy ngày mà thôi.
Tần Dương cười gật đầu:
- Có thể nói tôi nghe xem tình huống ở đây không, ừ, người ở đây cần đi làm công không, ăn uống thế nào?
Lâm Khải nhanh chóng trả lời:
- Đây là nhà tù cho người tu hành, không giống nhà tù bình thường, chúng ta không cần làm công gì cả, trừ tập huấn định kỳ ra, đa phần thời gian đều để cho mọi người tu hành, về phần phương diện ăn uống tương đối kém, sáng là bánh bao và cháo, cơm trưa bình thường là một thịt hai rau, món ăn mặn rất ít, tối là đồ chay, cơm gạo đầy đủ... nhưng chắc chắn không so được với bên ngoài...
Tần Dương kỳ quái hỏi:
- Không cần làm công, vậy có thể có tác dụng giam cầm gì?
Lâm Khải cười nói:
- Đây có lẽ là một loại ưu đãi đối với người tu hành đi, hơn nữa người tu hành có thể vào đây phần lớn đều phạm phải tội tương đối nặng, như Dương ca được phán một năm đã là rất ít rồi, đa số đều năm năm hay mười năm trở lên, thậm chí còn giam chung thân nữa...
Tần Dương tò mò hỏi:
- Đúng rồi, những phạm nhân tù chung thân kia e rằng dù có tu hành lợi hại hơn cũng chẳng có ích lợi gì, chẳng lẽ chờ tranh biểu hiện giảm hình phạt sao?
Lâm Khải bèn giải thích:
- Giảm hình phạt dĩ nhiên nhất định có cơ chế, nhưng đối với người nơi này mà nói, muốn giảm hình phạt phải có một loại phương pháp trực tiếp, đó chính là làm nhiệm vụ.
Tần Dương hơi sững sờ:
- Làm nhiệm vụ?
Lâm Khải gật đầu:
- Đúng, người tu hành đều là một loại tài nguyên quan trọng, cho dù người đó phạm tội, thường cũng sẽ không đánh một đòn chết, mà là hi vọng dùng thời gian dài học tập và cải tạo khiến họ hối cải, hơn nữa bên trên còn có thể lựa chọn một số người đi chấp hành một số nhiệm vụ bí mật, nếu nhiệm vụ thành công, bình thường sẽ được giảm hình phạt, cái này gọi là lập công chuộc tội.
Tần Dương lập tức có chút ngạc nhiên:
- Còn có loại cơ chế này sao?
Lâm Khải cười hắc hắc:
- Loại sự việc này chắc chắn không thể nói ở ngoài sáng được, hơn nữa người tu hành chính thức có thể làm nhiệm vụ trừ phi có tính đặc biệt nhất định, bình thường đều là những người tu hành cao cường mới có cơ hội, nhưng không phải ai cũng có cơ hội, như anh và tôi tuyệt đối không được chọn.
Tần Dương ừ một tiếng, thuận miệng tiếp tục hỏi:
- Trong nhà tù đại khái có bao nhiêu người, khi nào có thể thông khí?
- Cả nhà tù có khoảng sáu, bảy trăm người, xế chiều mỗi ngày từ bốn giờ tới năm giờ có thể có một khoảng thời gian nhỏ thông khí, tất cả mọi người có thể ra ngoài thao trường, có thể chơi bóng rổ, có thể đánh cờ, coi như là tự do hành động.
Tần Dương ừ một tiếng, trong lòng tính toán nhiệm vụ Long Vương giao cho mình cùng với người mà sư công bảo mình đi tìm kia.
Tần Dương cũng không tiếp tục mở miệng hỏi nữa, dù sao mới vào đã hỏi này hỏi nọ rất dễ bị người khác hoài nghi...
Tần Dương đang cùng tìm hiểu tình huống nhà tù với Lâm Khải thì hai giám ngục đã đi tới, gõ cây gậy sắt trong tay lên song sắt cửa:
- 8327, ra đây!