Chương 881: Thế lực nhà tù
Giam kín ba ngày, đây là hình phạt của Tần Dương.
Giam kín đối với người bình thường mà nói là một chuyện rất đáng sợ, vì nhốt một người vào trong một căn phòng im ắng tối tăm đóng kín cửa, không có bất cứ một vật dụng nào khác, không có bất cứ ai cùng nói chuyện, tĩnh mịch sẽ khiến căn phòng tạm giam trở nên giống như một mộ phần, trong hoàn cảnh như vậy tinh thần người thường rất dễ xảy ra vấn đề.
Đối với người thường mà nói, họ tình nguyện bị gậy đánh cũng không muốn giam kín, nhưng đối với người tu hành mà nói giam kín không phải chuyện khó thừa nhận như vậy, dù sao khi tu hành luôn dễ dàng tiến vào cảnh giới vật ngã lưỡng vong, trong trạng thái đó thời gian luôn trôi qua đặc biệt nhanh.
Ba ngày giam kín chẳng qua chỉ là khiển trách nhỏ với Tần Dương, dù sao Tần Dương cũng bị ép phải ra tay, loại sự việc như lão đại giáo huấn quy của cho người mới này trên dưới ai cũng rõ ràng, cho nên không có ai đồng tình với Ngô Phong.
Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi.
Tần Dương cũng không để ý tới ba ngày giam kín này, hắn an tâm ở trong căn phòng tối tăm tu hành, sự tĩnh lặng vô hạn ngược lại khiến cảm giác tu luyện của Tần Dương đặc biệt hữu hiệu, hắn thử cố gắng đánh vào huyệt thứ mười chín, không ngờ chỉ một lần là xong, trực tiếp phá thành công.
Tần Dương về phòng tù số 386, đám người Trương Chính lập tức đứng dậy từ giường mình nằm.
- Dương ca.
Tần Dương cười gật đầu:
- Mọi người không cần khách khí như vậy, tôi là người mới, có rất nhiều điều không hiểu, mọi người đều cùng một phòng, giúp đỡ lẫn nhau nha.
Trương Chính cười nịnh nọt nói:
- Dương ca thật đúng là lợi hại, Ngô Phong thực lực khiếu huyệt hai mươi ba căn bản không chịu được của anh một đòn!
Tần Dương khiêm tốn nói:
- Thừa dịp bất ngờ mà thôi, nếu đánh nghiêm túc sẽ không dễ dàng thắng được như vậy đâu.
Đám người Trương Chính nghe Tần Dương nói như vậy, trong lòng lập tức có mấy phần hiểu rõ, xem ra lực chiến đấu của Tần Dương cao hơn so với thực lực của hắn, dù hắn nói rất đúng rằng thắng có thể không thoải mái, nhưng cũng không nói không thắng được.
- Đúng rồi, Dương ca, chân của Ngô Phong tuy bị gãy, ít nhất phải ngây ngốc ở viện một, hai tháng, nhưng anh ta là người có thù tất báo, anh đánh gãy chân của anh ta, còn khiến anh ta mất mặt, anh ta nhất định sẽ trả thù anh...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ngô Phong không phải đối thủ của tôi.
Trương Chính cẩn thận nhắc nhở:
- Vâng, nếu là đao thật thương thật thì Ngô Phong chắc chắn không phải đối thủ của Dương ca, nhưng quan hệ trong nhà tù này phức tạp, Ngô Phong là tiểu đệ của Lôi Minh, anh đánh Ngô Phong, Lôi Minh không chừng muốn ra mặt thay tiểu đệ của mình đấy...
- Lôi Minh?
Tần Dương nhíu mày:
- Lôi Minh này có thực lực thế nào?
- Anh ta là một cao thủ Đại Thành, tính tình nóng nảy, hiếu chiến, là người nổi danh hàng đầu ở đây, thủ hạ có không ít người, Ngô Phong chính là một trong số đó...
Cảnh giới Đại Thành?
Tần Dương lập tức thấy đau đầu, thực lực của hắn bây giờ chọi cứng không được cao thủ Đại Thành.
- Lôi Minh nhất định sẽ ra mặt cho Ngô Phong sao?
Trương Chính lắc đầu:
- Cũng không nhất định, vì đến giờ anh ta còn không thả gió nói muốn đối phó với anh, chẳng qua tôi nhắc anh vẫn nên cẩn thận một chút, nếu Lôi Minh thật sự muốn gây phiền phức cho anh, khi không nắm chắc đối mặt được với bọn họ thì tốt nhất đừng xúc động, dù sao những người kia cũng không dễ chọc, ở trong này, những tình huống xảy ra đột ngột, đánh người vào bệnh viện là chuyện bình thường, thậm chí còn có cả đánh chết...
- Đánh chết?
Tần Dương nhướng mày:
- Chẳng lẽ không sợ bị trách phạt sao?
Trương Chính giải thích:
- Đánh chết người bình thường có hai loại người, một loại là không cách nào bị ép phải ra tay, một loại là bản thân không hi vọng ra khỏi đây, xem như tự sa ngã, ở đây trừ phi là người tội ác tày trời, nếu không chắc sẽ không có tử hình đâu.
Tần Dương gật đầu:
- Cảm ơn lời khuyên, tôi sẽ cẩn thận.
Bốn giờ chiều, đến thời gian thông khí mỗi ngày, tất cả cửa sắt mỗi phòng tự động mở ra, tất cả phạm nhân đều ra ngoài, cả đám thần thái thoải mái, thậm chí còn cười nói vui vẻ.
Tần Dương đi cùng mấy người Trương Chính ra ngoài, suốt dọc đường thu được không ít ánh mắt dò xét.
- Thằng nhóc kia hẳn chính là người mới đã đánh Ngô Phong sấp mặt nhỉ?
- Quả thật đủ mạnh, nhưng trong này chỉ với chút thực lực đó muốn dậy sóng e rằng vẫn rất khó. Ngô Phong chính là người của Lôi Minh, Lôi Minh sẽ không bàng quan đứng nhìn, đánh chó còn ngó mặt chủ đấy...
- Khà khà, không chừng lát nữa có trò hay để xem đấy!
- Lôi Minh này ra tay tàn nhẫn, mày nói xem thằng nhóc kia có thể bị đánh gãy chân hay không?
Tần Dương nghe những lời nghị luận cùng với những ánh mắt dò xét xung quanh, trong lòng thoáng có hai phần ngưng trọng.
Nếu là ở bên ngoài, mọi người tranh đấu còn chú trọng chút quy tắc, nhưng ở trong này, tất cả ngụy trang và quy tắc đều bị xé bỏ, chỉ còn luật rừng trần trụi, đây chính là nơi cường giả vi tôn, nắm đấm của ai lớn hơn thì người đó có quyền lên tiếng.
Mọi người đi tới quảng trường rộng rãi, Tần Dương liếc mắt nhìn mấy trăm con người một vùng đen ngòm, nhưng quảng trường này vẫn đủ lớn, mấy trăm người sau khi phân tán vẫn không hề tắc nghẽn chút nào.
Có người chơi bóng rổ, có người chơi bóng bàn, có người nhàn nhã nằm trên mặt đất, có người dựa lên lưới sắt nói chuyện phiếm...
Đám người Trương Chính đương nhiên đi bên cạnh Tần Dương, ở khắp ngóc ngách bậc thang trong đây cũng có rất nhiều người không tham gia bất cứ hoạt động vận động nào, nhàn nhã ngồi trên bậc thang đá, thưởng thức khoảng thời gian nghỉ ngơi này.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua cả quảng trường, nghiêng đầu nhìn đám người Trương Chính:
- Các người đã tới đây lâu, trong này có một số cá nhân nào nổi danh hoặc cần được chú ý, ừ, ý tôi là lợi hại, hoặc không thể chọc vào...
Trương Chính hiển nhiên rất quen thuộc với mấy chuyện này, nhanh chóng giải thích cho Tần Dương:
- Tuy đây là nhà tù của người tu hành, nhưng phần lớn thực lực vẫn từ cảnh giới Đại Thành trở xuống, anh có thể đánh bại Ngô Phong thì thực lực đã được xếp hạng tầng giữa ở đây rồi, nếu không cần thiết thì những người thực lực Tiểu Thành chắc chắn sẽ không chọc tới anh.
- Người thực lực Đại Thành trở lên cũng không nhiều, chắc chỉ chưa tới năm mươi người. Những người này mặc dù có thực lực cường đại, nhưng đa phần đều an tâm tu hành, theo khuôn phép cũ, đều ôm thái độ người không phạm ta ta không phạm người, nhưng cũng có một só người xưng vương xưng bá, tạo thành mấy thế lực.
- Anh nhìn thấy người đàn ông trung niên khôi ngô đứng bên trái dưới cột bóng rổ kia không, ông ta chính là Lôi Bằng, tên hiệu Lựu Đạn, thủ hạ có một đám người, là nhân vật số một nơi đây... Còn có cái người đầu bóng lưỡng cổ có hình xăm đứng bên đài bóng bàn kia tên Chu Hằng, tên hiệu Bò Cạp Độc, thực lực cũng ở cảnh giới Đại Thành, cũng là một nhân vật nổi danh, bất hòa với Lôi Bằng, hai người thường xuyên đối đầu...
- Người mập mạp dựa trên lưới sắt lan can bên kia tên Vũ Quân, hiệu Cuồng Lang, tước hiệu này vốn từ việc khi anh ta nổi giận sẽ cắn người tới mức máu thịt be bét, giống như bị sói cắn xé ấy... Hiện giờ thế lực trong tù tương đối lớn chính là ba người này, trừ những người này ra đương nhiên còn có rất nhiều người trông qua không phách lối nhưng lại tuyệt đối không thể chọc vào...
Ánh mắt Tần Dương đảo qua một đám người cách đó không xa, một vị lão nhân nhàn hạ ngồi trên một bàn đá, trước mặt hắn bày ra một bàn cờ vây, hắn đang nắm một con cờ suy tư, phía sau hắn rõ ràng có người đàn ông trung niên rõ ràng cho thấy là một tiểu đệ đang đứng, lạnh lùng liếc nhìn xung quanh.
Ví trí đối diện lão giả không có một bóng người, lão giả này hiển nhiên đánh cờ với chính mình.
Tần Dương chép miệng:
- Lão đầu kia là ai?