Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 872 - Chương 882: Ẩn Sĩ

Chương 882: Ẩn sĩ
 

Sở dĩ Tần Dương hỏi tới thân phận của lão giả kia là vì người này rất đáng chú ý trong đám người ở đây.

Nơi này dù sao cũng là nhà tù, là một nơi ngập tràn lệ khí, mấy trăm tù nhân cùng tụ lại một chỗ, bầu không khí này khiến người ta có cảm giác có phần dồn nén.

Lão giả kia trông qua tuổi có vẻ không thấp, ít nhất cũng khoảng bảy mươi, tám mươi tuổi, thần thái khoan thai, ánh mắt điềm tĩnh đánh bàn cờ vây một người kia, trong cả đám người có khí chất bưu hãn lại rất đáng chú ý.

Người đàn ông đứng sau lưng lão giả khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, thần thái lạnh lùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm mỗi một người xung quanh, giống như đang cảnh cáo họ không được tới gần, mà trên thực tế đúng là như vậy, xung quanh lão giả này dường như hình thành một khu vực chân không, không cho người khác tới gần.

Ở một nơi toàn người tu hành như thế này, phải nói rằng lão nhân này không chỉ đặc biệt mới là gặp quỷ ấy.

Ít nhất trên thân người đàn ông trung niên bốn mươi mấy tuổi kia giống như người hầu hoặc cấp dưới có khí thế có vẻ sắc bén, không phải một người tu hành bình thường có thể có, sự mạnh mẽ này tuyệt đối chỉ có người tu hành cảnh giới Đại Thành mới có thể có được.

Một lão nhân có thể có cao thủ Đại Thành đứng bên cạnh hộ vệ cho mình có thể không lợi hại, có thể không đặc biệt sao?

Trương Chính nhìn lướt qua, trên gương mặt tỏa ra thần sắc cung kính:

- Đó là Vương lão, là một sự tồn tại đặc biệt trong nhà tù của chúng ta. Dương ca, người này tuyệt đối không thể trêu vào, tính tình của ông ta không tốt lắm, một khi khiến ông ta tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy.

Vương lão?

Hai mắt Tần Dương hơi híp lại:

- Vương lão tên là gì?

Trương Chính sửng sốt, trên gương mặt lộ thần sắc suy tư:

- Tất cả mọi người gọi ông ta là Vương lão, tên của ông ta, tôi nghĩ... Ừ, nhớ ra rồi, tên của ông ta hình như là Vương Động.

Vương Động?

Trong lòng Tần Dương nhảy dựng, đây không phải người mà sư công bảo hắn sau khi vào nhà tù thì đi tìm đó sao, chẳng qua sư công chưa từng nói cho hắn biết tìm người này để làm gì, chỉ bảo mình nhớ kỹ một con số, bảo hắn nói con số kia cho người đó biết.

- Ông ta trông có vẻ rất lợi hại, người xung quanh không ai dám tới gần.

Trương Chính cười khổ nói:

- Bởi vì tính khí Vương lão không tốt lắm, ông ta không thích khi bản thân đang đánh cờ có người quấy nhiễu, nghe nói từ rất lâu trước kia có một kẻ không thức thời, kết quả toàn bộ đều bị người đàn ông tên Trịnh Quân bên cạnh ông ta đánh cho vô cùng thê thảm, sau đó nghe nói có một cao thủ Đại Thành rất lợi hại không ưa bộ dạng ra vẻ ta đây của Vương lão liền khiêu chiến, kết quả một chiêu còn chưa đánh ra hết đã bị đánh tới mức thổ huyết, bị thương nặng tới mức không đứng dậy được, sau này cũng không có ai dám khiêu khích Vương lão nữa...

Tần Dương lập tức hỏi:

- Vậy ông ta lợi hại nhất trong này ư, ông ta phạm phải tội gì?

Trương Chính lắc đầu:

- Không rõ lắm, nghe nói có người hiếu kỳ điều tra, nhưng... không tra ra được...

- Không tra ra được?

Tần Dương mở to mắt nhìn, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ.

Trương Chính gật đầu:

- Đúng, tôi đoán có lẽ quyền hạn không đủ cao chăng, tóm lại Vương lão là người đặc biệt nhất trong này, không ai dám trêu chọc, chỉ cần không chọc tới ông ta thì ông ta cũng sẽ không chọc tới ai, cũng sẽ không ức hiếp ai, ừ, ông ta giống như một vị ẩn sĩ trong ngục giam ấy...

Trong lòng Tần Dương hơi động, quệt khóe môi nói:

- Bọn họ quả thật có nhiều người, nhưng đa số cũng chỉ ức hiếp những người tu hành cảnh giới Đại Thành trở xuống, không ai dám chọc tới Vương lão này, như vậy không phải muốn chết sao, bọn họ khó mà lợi hại như vị cao thủ khiêu chiến lúc trước, mà nghe nói vị cao thủ đó là người Siêu Phàm, vậy mà vẫn bị tát một cái cái thành bị trọng thương đấy...

Tần Dương mở to hai mắt, mẹ nó, mạnh vậy sao?

Tát một cái đánh trọng thương một Siêu Phàm, vậy thì thực lực của Vương Động ít nhất cũng phải đạt tới Thông Thần độc giai rồi đi.

Quá mạnh!

Tần Dương còn đang đánh giá Vương Động đánh cờ bên kia, trong lòng suy tính xem làm thế nào để quen biết với Vương Động, Triệu Đông đứng bên cạnh bỗng nhiên khẩn trương thấp giọng kêu:

- Đám người Lôi Minh chạy tới rồi!

Trong lòng Tần Dương căng thẳng, quay đầu lại nhìn liền thấy Lôi Minh dáng người khôi ngô đang nhàn nhã đi tới bên này, phía sau hắn có bảy, tám người đi theo, vẻ mặt mỗi người đều không tốt nhìn Tần Dương, trong ánh mắt có dáng vẻ trêu tức của mèo bắt chuột.

Trương Chính lập tức khẩn trương, rủ mắt xuống, nhỏ giọng nhanh chóng khuyên bảo:

- Dương ca, bọn họ nhất định nhằm về phía anh, muốn báo thù cho Ngô Phong, núi xanh còn đó, không lo không có củi đốt, bọn họ người đông thế mạnh, anh không nên đối cứng với bọn họ, tạm thời nhận kinh sợ cũng không mất người...

Tần Dương nhíu mày, hắn bỗng nhiên di chuyển bước chân đi ra ngoài.

Tần Dương đương nhiên không phải đi đón bọn người Lôi Minh, hắn cũng không ngốc, dù hắn vào đây để chấp hành nhiệm vụ, nếu thật sự gặp nguy hiểm là có thể rời đi, nhưng chuyện như thế này rõ ràng khẳng định phải bị đánh hoặc bị nhục nhã, đánh cũng không đánh lại được hắn đương nhiên sẽ không cố chấp đụng vào.

Hắn đi về hướng Vương Động ở một góc sân rộng.

Đám người Lôi Minh nhìn Tần Dương di chuyển, trên gương mặt lộ ra thần sắc cười lạnh.

Muốn trốn?

Trong khu vực khép kín cố định này có thể trốn đi đâu?

Đánh người bên này tương đương đánh lên mặt của hắn, như vậy thật sự làm như không có gì xảy ra sao?

Điều này sao có thể?

Lôi Minh cũng không vội, dẫn thủ hạ của mình nhàn nhã di chuyển theo Tần Dương, dù sao cũng không sợ Tần Dương bay mất, mà dần dâng trào cảm giác áp bức của mèo bắt chuột, khiến Lôi Minh rất có cảm giác đắc ý.

Rất nhiều tù nhân đã sớm chú ý tới tình huống bên đây, hoặc là nói bọn họ căn bản đang đợi trò hay bắt đầu, nhìn Lôi Minh dẫn người bắt đầu vòng vây Tần Dương, rất nhiều người đều chuyển ánh mắt qua nhìn, tỏ vẻ vui vẻ xem kịch vui nhìn hướng Tần Dương, trong ánh mắt ngập tràn vẻ đồng tình hoặc có chút hả hê.

Một người mới cảnh giới Tiểu Thành, chọc phải Lôi Minh cảnh giới Đại Thành, chẳng phải muốn chết sao?

Không biết phải thừa nhận sự nhục nhã như thế nào đây?

Bước chân của Tần Dương không tính là nhanh, cứ như vậy không nhanh không chậm, bảo trì bước chân đều đặn trực tiếp lướt qua khoảng sân rộng đi về hướng Vương Động. Tất cả những người vốn đang xem kịch vui đều cho là Tần Dương chỉ chạy trốn theo bản năng, nhưng khi rõ ràng hướng mà hắn đang đi tới, trên gương mặt mọi người đều lộ ra thần sắc giật mình.

Thằng nhóc này đang đi về hướng Vương lão sao?

Hắn đang muốn làm gì đây?

Muốn cầu xin Vương lão che chở sao?

Đây quả thực là quá si tâm vọng tưởng, Vương lão không phải lão nhân gia có tâm tư nhiệt tình nhân từ gì, những kẻ quấy rối hắn trước kia hay những kẻ có tâm tư với hắn cuối cùng đều có kết cục rất thê thảm, thằng nhóc này có thể bị một cái tát đánh cho cả người đầy máu bay ra ngoài hay không?

Trên gương mặt Lôi Minh cũng thể hiện mấy phần kinh ngạc, hắn dẫn người đi tới một điểm cách Vương Động khoảng chừng hai mươi mét thì dừng lại.

Hắn cũng không dám đi tới quấy rầy Vương Động, cho nên hắn đứng chờ ở chỗ này đợi Tần Dương bị người hầu kiêm bảo tiêu rất thân thiết kia của Vương Động là Trịnh Quân ném ra, dù sao người phải chịu bị ức hiếp trong này rất nhiều, muốn tìm kiếm người che chở như Vương Động cũng không phải chỉ có một hai người, nhưng cũng không phải ai cũng thành công...
Bình Luận (0)
Comment