Chương 883: Tình huống gì đây?
Tần Dương mới đi tới trước cách Vương Động ba thước, người đàn ông trung niên đứng sau lưng Vương Động đã nhíu mày, thân người lóe lên xuất hiện trước mặt Vương Động, chắn con đường đi về phía trước của Tần Dương.
- Cút!
Người đàn ông trung niên Trịnh Quân nhíu mày, thấp giọng quát khiển trách, trong giọng điệu ngập tràn vẻ không kiên nhẫn cùng với trào phúng.
Trịnh Quân đương nhiên nhìn thấy Lôi Minh đuổi theo sau lưng Tần Dương, cho nên hắn đương nhiên hiểu được mục đích Tần Dương chạy tới đây còn không phải muốn mượn uy phong Vương Động để tránh nạn sao.
Vương Động đương nhiên không sợ Lôi Minh, nhưng Vương Động trước giờ không phải một người tốt thích đồng tích khắp nơi, Trịnh Quân là người của Vương Động đương nhiên hiểu rất rõ tính cách của chủ nhân nhà mình, cho nên đã sớm đứng ra xua đuổi Tần Dương.
Tần Dương dừng bước, tầm mắt nhìn lướt qua Vương Động đang nhìn chằm chằm bàn cờ, dường như toàn bộ tinh lực của hắn đều đang tập trung trên bàn cờ, căn bản không phát giát ra những chuyện đang xảy ra bên ngoài, hoặc đã nhận ra nhưng lại chẳng buồn quản, chẳng muốn nhìn.
Tầm mắt của Tần Dương lại di chuyển tới bàn cờ trước mặt Vương Động, quân cờ đã được đánh xuống không ít, cờ đen cờ trắng đang chém giết kịch liệt trên bàn cờ, hiển nhiên đã tới giai đoạn quan trọng.
Tần Dương làm đệ tử Ẩn Môn đương nhiên hiểu cờ vây, mặc dù không coi là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng tuyệt đối cũng được coi là cao thủ thanh niên.
Tầm mắt Tần Dương quét qua, cũng may thị lực và trí nhớ tốt trong chớp mắt đã nhìn rõ tình huống quân cờ trắng đen, trong đầu theo bản năng lập tức bắt đầu điên cuồng tính toán.
Người xung quanh nhìn thấy Tần Dương ngừng bước, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Động, cho rằng Tần Dương đang chờ Vương Động mở miệng, hoặc chuẩn bị ngôn từ xin Vương Động giúp đỡ, cả đám lập tức lộ nét mặt có phần hả hê.
- Khà khà, tên này muốn cầu Vương lão giúp đây mà, thật sự là trẻ tuổi không biết gì cả mà.
- Nghĩ thì hay lắm! Vương lão sẽ không xen vào việc của người khác, chuyện như vậy mỗi ngày đều xảy ra, Vương lão nếu thật sự muốn quản thì sẽ quản tới sao, huống chi Vương lão không giống một người thích phiền phức...
- Truy binh ngay sau rồi, trước lại không có đường sống, thằng nhóc này hôm nay chắc chắn xong đời rồi!
- Thật đáng thương, tuổi trẻ khí thịnh, vào nhà tù còn không chịu cúi đầu, như vậy còn không phải tìm đánh sao?
Lôi Minh chộp lấy hai tay, đứng từ xa, vẻ mặt có phần hả hê.
Có lẽ căn bản không cần phải đích thân ra tay giáo huấn hắn, Trịnh Quân sắp ra tay giáo huấn hắn rồi?
Mặc dù Ngô Phong cũng không có nhiều cống hiến gì lớn đối với hắn, nhưng dù sao cũng đã gọi hắn một tiếng lão đại, cũng tính là thủ hạ của mình. Thủ hạ của mình như vậy, nếu bản thân không làm gì cả thì làm sao bảo vệ được uy nghiêm của chính mình, làm sao những thủ hạ khác tôn trọng hắn được?
Trịnh Quân đứng nhìn Tần Dương trước mặt không mở miệng cũng không lui lại.
Vẻ không kiên nhẫn trong ánh mắt càng nhiều hơn, nhếch mày, đang muốn mở miệng uy hiếp Tần Dương thì Tần Dương bỗng nhiên mở miệng.
- Triêu thiên sách nhị!
Trịnh Quân sửng sốt, triêu thiên sách nhị, cái quỷ gì vậy?
Vương Động đang trầm tư hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, mắt nhìn chằm chằm bàn cờ mấy giây, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Dương.
Vương Động là cao thủ, Tần Dương đi tới như vậy, còn đứng ở bên cạnh một lát, Vương Động không thể không biết Tần Dương đứng ở đó, nhưng cho tới lúc này mới xem như ánh mắt đầu tiên Vương Động nhìn Tần Dương.
- Người trẻ tuổi, cậu biết cờ vây?
Tần Dương khẽ cười nói:
- Hiểu sơ.
Trên gương mặt Vương Động mỉm cười thản nhiên, ánh mắt thâm thúy nhìn gương mặt Tần Dương, thoáng dò xét, thản nhiên nói:
- Cậu lại đây đánh xong bàn cờ này với ta, cậu cầm cờ trắng.
Tần Dương khẽ mỉm cười, thần sắc bình tĩnh trả lời:
- Được!
Trịnh Quân đương nhiên đã nghe thấy lời Vương Động nói, thân người lóe lên trực tiếp đứng sau lưng Vương Động, giống như chưa từng di chuyển.
Tần Dương trực tiếp đi lên trước, thần sắc thong dong ngồi đối diện Vương Động.
- Mẹ nó, tình huống gì vậy?
- Khi nãy câu tên kia nói hẳn là thuật ngữ cờ vây, thằng nhóc này biết cờ vây?
- Vương lão lại để nó đi qua đó, còn để nó cùng đánh cờ với ông ta, như vậy có phải đại biểu ông ta muốn bảo hộ thằng nhóc đó không?
- Thằng nhóc này thật có gan, còn tạm thời tránh được một kiếp...
Lôi Minh cách đó không xa, trên gương mặt đã không còn nụ cười hả hê, thay vào đó là mấy phần kinh ngạc cùng với vẻ khó có thể tin được.
Vương lão lại để thằng nhóc đó đi tới cùng đánh cờ với ông ta!
Nếu thằng nhóc này thật sự được Vương lão bảo hộ, bản thân nào còn dám ra tay với thằng nhóc kia nữa đây?
Nghĩ tới điểm này, ánh mắt Lôi Minh lập tức trở nên âm trầm.
Ba người Trương Chính, Triệu Đông nhìn thấy một màn này, sắc mặt thể hiện vừa mừng vừa sợ, khi nãy bản thân mới giới thiệu cho hắn tính chất đặc biệt của Vương lão, vậy mà hắn đã trực tiếp đi tới đó, quan trọng nhất chính là hắn còn không bị đuổi đi, còn được Vương lão mời đánh cờ cùng.
Quá bưu hãn mà!
Chẳng lẽ vì tâm trạng của Vương lão hôm nay tốt sao?
Những tiếng bàn tán xôn xao xung quanh cũng không khiến thần sắc của Tần Dương có một chút biến hóa nào. Thật ra khi hắn đi tới, trong lòng cũng đã quyết định.
Tuy cờ vây có thể đánh với chính mình, nhưng làm sao có thể hơn được đánh hai người đây?
Một mình Vương Động ở đây, điều này chỉ có thể nói rõ hắn không có bạn đánh cờ phù hợp, bản thân chỉ cần thể hiện một chút sự xuất sắc, hơn phân nửa có thể khiến Vương Động hiếu kỳ.
Cho dù thực sự không cách nào khiến hắn hiếu kỳ, Tần Dương vẫn có thể dùng con số mà sư công nói tới cũng không muộn.
Mặc dù không rõ lắm rốt cuộc con số này sẽ dẫn tới biến hóa như thế nào, nhưng Tần Dương chắc chắn nhất định sẽ có điều gì đó xảy ra. Xem tuổi của Vương Động cũng cùng thời với sư công, hắn và sư công nhất định có quan hệ gì đó, có lẽ là bạn bè, có lẽ là kẻ thù, cũng có thể là chủ nợ... Bất kể là tầng quan hệ nào, nếu sư công đã bảo mình tìm hắn, vậy hắn có lẽ sẽ không nhìn mình bị Lôi Minh ức hiếp.
Sau khi Tần Dương ngồi xuống, Vương Động không nói năng gì trực tiếp hạ một con cờ, chính là nước cờ theo lời Tần Dương trước đó.
Tần Dương không nóng vội, nhẹ nhàng đặt một con cờ trắng xuống, một cờ đối một cờ.
Vương Động chuyên tâm nhìn chằm chằm bàn cờ, không nói năng gì, chỉ trầm mặc đánh cờ, Tần Dương cũng toàn lực ứng phó, không hề nương tay chút nào.
Tài nghệ đánh cờ của Vương Động rất cao, Tần Dương ứng phó có phần gắng hết sức, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể đánh ra kỳ chiêu khiến Vương Động không cách nào đánh cờ theo ý mình, nhiều lần bị cắt ngang. Cả hai hạ từng con cờ một, đánh được khoảng chừng hai mươi phút, Tần Dương rốt cuộc buông cờ trong tay xuống, bình tĩnh nói:
- Tôi thua.
Vương Động rốt cuộc thu ánh mắt đang nhìn bàn cờ về, nhìn lên gương mặt Tần Dương:
- Tài đánh cờ của cậu không tồi, nếu là thế cờ mới từ ban đầu, cậu chưa chắc sẽ thua.
Tần Dương cười nói:
- Tôi đã dốc hết sức.
Vương Động thản nhiên, bình tĩnh nói:
- Tiến lùi có độ, hữu dũng hữu mưu, tuổi còn trẻ đã có thực lực cỡ này cũng không dễ dàng gì.
Tần Dương khẽ mỉm cười:
- Đa tạ lão gia tử đã khích lệ.
Tần Dương hơi ngừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng hai mắt Vương Động, khẽ nói:
- Tôi có một vị trưởng bối nhờ tôi chuyển tới tiền bối một câu...
Vương Động hơi nhếch mày, trong ánh mắt thoáng kinh ngạc:
- Hả?
Tần Dương giảm thấp âm thanh, nhỏ giọng nói lên con số kia, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vương Động, tâm trạng cũng có phần khẩn trương.
Rốt cuộc là phúc hay là họa?