Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 874 - Chương 884: Cậu Cho Rằng Ta Là Người Cậu Có Thể Chơi Được Sao?

Chương 884: Cậu cho rằng ta là người cậu có thể chơi được sao?
 

- Hả?

Trên gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng gương mặt Tần Dương, giống như trên mặt Tần Dương nở hoa vậy.

Tần Dương mỉm cười, bình tĩnh nhìn Vương Động, thần sắc bình tĩnh, nghiêm túc.

Thực ra bên trong Tần Dương có chút không yên, dù sao hắn hoàn toàn không hề biết ý nghĩa của những con số này là gì.

Vương Động lẳng lặng đánh giá Tần Dương, cặp mắt sâu thẳm giống như có lực lượng nhìn thấu được lòng người, khiến Tần Dương có một loại ảo giác chính là Vương Động nhìn thấu được tất cả bí mật trong nội tâm của mình vậy.

Đôi mắt này không có ý cười, thật bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ có chút lạnh lẽo khác thường.

Trước ánh nhìn chăm chú của đôi mắt kia, Tần Dương cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, nhưng hắn vẫn gắng hết sức duy trì tâm tình bình ổn.

Rất lâu sau, giọng nói của Vương Động mới nhẹ nhàng truyền tới, có cảm giác như tới từ hư vô.

- Ông ta là gì của cậu?

Tần Dương không giấu diếm, sảng khoái trả lời:

- Ông ấy là sư công của tôi.

- Sư công?

Khóe miệng Vương Động hơi nhếch lên, giọng nói vẫn âm trầm như cũ:

- Sư phụ của cậu là Mạc Vũ?

Trong lòng Tần Dương thoáng kinh hãi, Vương Động này quả nhiên quen biết sư công, hơn nữa nếu hắn đã biết tên của sư phụ mình thì chứng tỏ hắn biết thân phận của mình.

Mặc dù trong lòng thoáng có hai phần lo lắng, dù sao bản thân có nhiệm vụ mà vào đây, nhưng Tần Dương vẫn đáp dứt khoát:

- Đúng.

Hai mắt Vương Động hơi híp lại:

- Vào bằng cách nào?

Tần Dương sờ lên cái mũi, biểu lộ thoáng có chút do dự, nhưng nếu sư công đã không có giao phó gì đặc biệt, người này lại hiểu Ẩn Môn, có lẽ không phải kẻ địch của Ẩn Môn.

- Đánh nhau, ác ý thương tổn, khiến người khác bị thương nặng.

Vẻ mặt Vương Động lập tức có phần cười nhạo, hắn không nói chuyện, nhưng Tần Dương hoàn toàn hiểu được ý tứ trong ánh mắt kia.

Người Ẩn Môn có năng lực rất lớn, chỉ vì đánh nhau mà vào nơi này sao?

Điều này hoàn toàn vô nghĩa.

Tin người mới là kẻ ngu.

Biểu lộ của Tần Dương có chút xấu hổ, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy không yên, Vương Động có lẽ sẽ không phơi bày thân phận thật sự của mình, không nói tới có thể dẫn tới phiền phức hay không, nhưng nhiệm vụ nhất định không thể thi hành được rồi.

- Chiều mai đánh cờ với ta.

Khi Vương Động nói câu này, giọng nói có cao hơn một chút, người xung quanh lập tức đã có không ít người nghe thấy được.

- Mẹ nó, tên nhóc đó thực sự đả động được tới Vương lão!

- Vương lão đã nói rõ thái độ rồi, sợ rằng Lôi Minh không dám động tới thằng nhóc kia rồi, nếu không một khi chọc giận tới Vương lão sẽ là một phiền toái lớn.

- Thằng nhóc này thật bưu hãn, còn có thể cắng rắn tìm được đường sống trong cửa chết.

- Khi nãy bọn họ giống như đang tán gẫu, chỉ không biết bọn họ nói tới chuyện gì...

- Lần này Lôi Minh phải rơi vào tình huống khó xử rồi!

Rất nhiều ánh mắt đồng loạt nhìn sang Lôi Minh đang chộp hai tay.

Lôi Minh đứng cách đó cũng không xa, hắn đương nhiên cũng nghe được những lời này của Vương Động.

Hắn cắn chặt răng, hai mắt tức giận liếc nhìn Tần Dương ngồi đối diện Vương Động, lạnh lùng thấp giọng quát:

- Chúng ta đi.

Lôi Minh đương nhiên không dám chọc tới Vương Động.

Tần Dương vẫn luôn chú ý tới xung quanh, thấy đám người Lôi Minh rời đi, trong lòng thầm thở phào, chắp tay với Vương Động:

- Đa tạ Vương lão đã che chở!

Ánh mắt Vương Động thản nhiên nhìn chằm chằm Tần Dương, đứng dậy:

- Đi theo ta.

Vương Động vắt tay ra sau lưng, chậm rãi đi về hướng dãy phòng giam, Tần Dương nhanh chóng đứng dậy đi theo bên người Vương Động. Vương Động không nói gì, chỉ chậm rãi đi bộ rời khỏi quảng trường, người hầu của Vương Động là Trịnh Quân nhanh chóng thu lại bộ cờ vây rõ ràng có giá trị không nhỏ ôm vào ngực, nhanh chóng nhắm mắt theo sau Tần Dương đang đi theo Vương Động.

Đi theo Vương Động vào một phòng giam, Tần Dương kinh ngạc phát hiện phòng giam của hắn chỉ có hai giường nằm có chăn màn, giống như cho thấy trong phòng này chỉ có hai người ở, chắc hẳn chính là hai người Vương Động và Trịnh Quân.

Ngoài ra điều khiến Tần Dương thấy kỳ quái chính là vị trí phòng giam kia không nối thành một dãy với các phòng giam khác, mà là một phòng gian biệt lập, đến cả những chi tiết trong phòng giam này cũng không giống những phòng giam khác, phải lớn hơn một chút.

Vương Động khoát tay áo với Trịnh Quân, Trịnh Quân khẽ gật đầu, buông bàn cờ trong tay xuống, sau đó đứng ở cửa ra vào cảnh giác nhìn.

Tần Dương nhìn một màn này, trong lòng thoáng khẩn trương, biết kế tiếp Vương Động có lẽ sẽ nói với mình gì đó, có thể là quan hệ sâu xa giữa hắn và sư công Miêu Kiếm Cung chăng?

Vương Động ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, quay đầu nhìn Tần Dương, thản nhiên nói:

- Miêu Kiếm Cung đã nói với cậu ta là ai chưa?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có, ông ấy chỉ bảo tôi sau khi vào đây thì tìm ngài, bảo tôi để ngài biết những con số này, những thứ khác hoàn toàn không nhắc tới... Vương lão, ngài và sư công của tôi quen biết nhau sao?

- Quen biết?

Vương Động hừ lạnh một tiếng nói:

- Đương nhiên quen biết, chẳng qua nếu như lời cậu nói là ta và sư công Miêu Kiếm Cung của cậu có quan hệ tốt thì cậu đã hiểu lầm nghiêm trọng rồi.

Tần Dương hơi sững sờ, quan hệ không tốt?

- Vương lão, chẳng lẽ ngài và sư công Miêu Kiếm Cung là kẻ địch hay sao?

Trên gương mặt Vương Động nở nụ cười nghiêm lạnh lẽo:

- Nói là kẻ địch cũng không khác lắm, ta vốn chưa từng nghĩ tới gây rắc rối cho ông ta, không ngờ ông ta lại gửi đồ tôn vào đây, tâm của ông ta cũng thật sự đủ lớn...

Dáng vẻ Vương Động bốn bình tĩnh đột ngột trở nên ngập tràn sát khí, điều này khiến trái tim Tần Dương nhảy dựng, thần sắc trên gương mặt cũng khó duy trì bình tĩnh được.

Vương Động này là một nhân vật truyền kỳ trong nhà tù này, không ai dám chọc tới, nếu hắn thực sự có cừu oán với sư công Miêu Kiếm Cung, vậy bản thân không phải xong rồi sao?

Với thực lực của Vương Động, nếu thật sự muốn hạ thủ với hắn cũng chỉ bằng một đầu ngón tay mà thôi, thậm chí có thể khiến bản thân chết âm thầm.

Trái tim Tần Dương căng chặt, nhưng bỗng nhiên trong đầu hắn nhớ tới những lời Vương Động nói ở ngoài ban nãy, đó không phải rõ ràng đang bảo vệ mình sao?

Huống chi nếu người này thật sự đối đầu với sư công, sư công sao có thể đưa mình vào đây đứng trước mặt hắn được, như vậy không phải gài bẫy mình sao?

Tần Dương nghĩ tới đây, tâm trạng vốn có phần bối rối lập tức bình tĩnh lại.

- Vương lão, ngài nếu đã là kẻ địch với sư công, vậy khi nãy ở bên ngoài sao ngài phải giúp tôi đối phó với Lôi Minh kia?

Vương Động cười lạnh:

- Vì ta muốn đích thân xử lý cậu.

Tần Dương rất thức thời nói:

- Thực lực của tiền bối cường đại, tôi chỉ là một Tiểu Thành cảnh mà thôi, không quản tiền bối làm gì với tôi, tôi đều không có sức phản khác, tiền bối sao phải tốn công tốn sức như vậy?

Vương Động lạnh lùng nhìn Tần Dương, trên gương mặt thể hiện nụ cười lạnh băng.

- Cậu cho rằng ta là người cậu có thể chơi được sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi hoàn toàn không biết gì cả, hơn nữa cũng không hề có năng lực phản kháng mà thôi.

Trong mắt Vương Động xuất hiện hàn quang, bỗng nhiên vươn tay, năm ngón tay phải nắm trong hư không, vài đạo khí kình chớp mắt bay ra đánh trúng lên người Tần Dương.
Bình Luận (0)
Comment