Chương 886: Kẻ địch của kẻ địch là bạn
Tần Dương đi ra khỏi phòng Vương Động, trở lại gian phòng của mình, đồng thời suy nghĩ về lời nói khi nãy của Vương Động.
Cùng tu hành đồng thuật từ một cửa?
Như vậy chẳng phải tính ra Vương Động và Miêu Kiếm Cung là một dạng sư huynh đệ nào đó ư?
Ẩn Môn có không ít tuyệt học, nhưng những tuyệt học này cũng không phải tạo ra từ hư không, đều là những Tông chủ Ẩn Môn đời trước lấy được từ khắp nơi trên thế giới, trước thời Miêu Kiếm Cung, không có một Tông chủ đời trước nào biết được đồng thuật, như vậy có khả năng rất lớn Miêu Kiếm Cung học được đồng thuật từ thế lực tu hành khác.
Nghe giọng điệu của Vương Động, hắn dường như có phần hận Miêu Kiếm Cung nhỉ?
Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không vui sao?
- Lý Dương!
Tần Dương chợt nghe thấy có người gọi tên của hắn, Tần Dương quay đầu nhìn lại thấy được một đám người đã đi tới, kẻ cầm đầu chính là người có tên hiệu Lựu Đạn Lôi Minh.
Tần Dương dừng bước, nhìn Lôi Minh tới gần:
- Có chuyện gì không?
Lôi Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Mày biết tao, đúng không?
Tần Dương thản nhiên trả lời:
- Lựu Đạn Lôi Minh.
Lôi Minh gật đầu, hừ lạnh nói:
- Mày đã biết tao là ai, vậy chắc chắn mày cũng biết Ngô Phong là tiểu đệ của tao, mày đánh gãy chân tiểu đệ của tao, có phải nên cho tao mấy lời công đạo không nhỉ?
Thần sắc Tần Dương bình tĩnh:
- Ngô Phong muốn dạy tôi quy củ, tôi đâu thể cái gì cũng không làm, anh muốn ăn nói thế nào đây?
Hai mắt Lôi Minh híp lại:
- Phòng giam của các người vốn đều do tao bảo hộ, Ngô Phong cũng phải nghe tao sai khiến, nếu mày làm tiểu đệ của tao, nghe tao chỉ huy, vậy thì chuyện này tao coi như chưa từng xảy ra, thương thế của Ngô Phong tốt lên tao sẽ thay mày chào hỏi, tên đó sẽ không gây phiền phức cho mày...
Xung quanh có không ít tù nhân, nghe lời Lôi Minh nói, sắc mặt cả đám lập tức đều có hai phần tế nhị.
- Đầu óc Lôi Minh xoay chuyển nhanh đấy, Lý Dương này có quan hệ với Vương lão, cho dù chỉ là bạn đánh cờ, nhưng nào có ai dám nếm thử khiêu khích uy phong Vương lão đâu, xử lý Lý Dương cũng không thể thực hiện được, chi bằng quay đầu thu tên đó làm tiểu đệ, nếu Lý Dương thật sự đồng ý, vậy thì thằng nhóc đó cũng chỉ thay thế Ngô Phong mà thôi, hơn nữa còn có thể có quan hệ với Vương lão, thật sự là một hòn đá ném hai con chim mà.
- Khà khà, giỏi tính toán mà.
- Lý Dương chỉ cần không quá phận, Lôi Minh chắc chắn cũng không dám nhắm vào cậu ta, ai biết đánh Lý Dương rồi Vương lão có tức giận hay không, Vương lão mà tức giận hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
Tần Dương mím môi, đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng cười hài phóng.
- Lựu Đạn, mày thực lực Đại Thành, cả ngày chỉ biết ức hiếp người có thực lực thấp, mày không biết mất mặt sao?
Mọi người quay đầu nhìn theo hướng tiếng nói truyền tới, nhìn thấy một nhóm người khác đi về hướng này, người cầm đầu là một gã đầu trọc trên cổ có hình xăm cao lớn, chính là một ngục bá khác trong khu vực nhà tù này, Bọ Cạp Độc Chu Hằng, kẻ đối đầu với Lôi Minh.
Ánh mắt Lôi Minh lập tức lạnh lẽo hơn hai phần, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Hằng:
- Bọ Cạp Độc, nơi này không có chuyện của mày, chớ duỗi tay dài như vậy, cẩn thận móng vuốt bị người khác chém mất đấy.
Chu Hằng hiển nhiên không sợ Lôi Minh, tiếng cười to vang dội:
- Chém tay của tao, chi bằng mày tới đi, chúng ta đánh một trận, mài giũa một chút?
Sắc mặt Lôi Minh lập tức âm trầm, hắn và Chu Hằng đã từng đánh một trận, thực lực của hắn kém hơn Chu Hằng một bậc, nhưng thế lực của Lôi Minh thì lại nhỉnh hơn bên kia một chút.
Chu Hằng đi tới trước mặt Tần Dương, không hề khách khí vươn tay vỗ bả vai Tần Dương:
- Lý Dương đúng không, tuổi còn trẻ đã có thể đánh Ngô Phong ngã xuống, mạnh đấy, đợi thêm một thời gian nữa nhất định là một đại cao thủ, kết giao bằng hữu đi, tôi tên Chu Hằng, ừ, bọn họ cũng gọi tôi là Bọ Cạp Độc...
Vươn tay không đánh người mặt cười, không quan tâm Chu Hằng đang nghĩ gì, người ta tươi cười chào hỏi, Tần Dương đương nhiên cũng tươi cười đáp lại.
- Xin chào, Chu ca, anh quá khen, tôi chỉ xuất chiêu khi đối phương không chuẩn bị, chiếm chút lợi mà thôi.
Chu Hằng nếu đã thể hiện thiện ý, tuổi so với Tần Dương cũng lớn hơn không ít, thực lực cũng cao, Tần Dương cũng không để ý gọi một tiếng Chu ca, hơn nữa nếu Chu Hằng đã đối đầu với Lôi Minh, bản thân đã đắc tội Lôi Minh thì đương nhiên phải có giao hảo với Chu Hằng rồi.
Kẻ địch của kẻ địch là bạn chứ sao.
Nếu bản thân đã đắc tội Lôi Minh, còn đắc tội cả Chu Hằng, vậy sau này rất dễ bị cô lập, dù có Vương lão bảo vệ thì hắn cũng không cách nào dung nhập được với nơi này, còn có thể chấp hành nhiệm vụ thế nào đây?
Chu Hằng nghe Tần Dương gọi một tiếng Chu ca, trên gương mặt lập tức nở nụ cười, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Lôi Minh đối diện, cười khà khà nói:
- Cậu đã gọi một tiếng Chu ca, vậy mọi người sau này đều là anh em tốt, trái tim mọi người cùng hướng một chỗ, cùng đồng lực đồng lòng, đương nhiên sẽ không bị người khác khi dễ.
Tần Dương khách khí nói:
- Tôi mới tới đây, sau này vẫn còn muốn nhờ Chu ca chiếu cố thêm.
Chu Hằng lại dùng lực lớn vỗ cánh tay của Tần Dương, cười nói:
- Được, về phòng giam trước đi, đợi lát nữa khi ăn cơm cùng ăn với bọn này, bọn này đều ăn được đồ ngon, hoan nghênh Lý huynh đệ tới.
- Được, cảm ơn Chu ca!
Tần Dương tiêu sái đáp ứng, Lôi Minh nhìn thấy được một màn này sắc mặt lập tức âm trầm hơn.
Chu Hằng đây là đang lên mặt với hắn đây.
Hai mắt Lôi Minh hung ác liếc nhìn Tần Dương:
- Đừng tưởng bợ đỡ được Vương lão là có thể muốn làm gì thì làm, khoảng thời gian ở trong này còn dài, chúng ta chậm rãi chơi!
Tần Dương mỉm cười, không nói chuyện.
Lôi Minh dẫn người rời đi, Chu Hằng cười ha hả nói:
- Đợi lát nữa gặp.
Hai nhóm người đã rời đi, Tần Dương cũng tiếp tục đi về hướng phòng giam của mình.
Tần Dương đương nhiên sẽ không cho rằng Chu Hằng thật sự nhiệt tình giúp người, nhìn Lôi Minh ức hiếp mình, cố tình tới bênh vực kẻ yếu. Chu Hằng ra tay chỉ đơn giản mượn mình đánh sét lên mặt Lôi Minh, ngoài ra cũng vì quan hệ với Vương lão nên đầu tư sớm mà thôi.
Nếu có thể thông qua mình mà có được quan hệ với Vương lão, điều này đối với Chu Hằng chính là buôn bán lời, cho dù không có cũng sẽ không phí công, dù sao Chu Hằng và Lôi Minh cũng đối đầu, cũng sẽ không vì Tần Dương mà thay đổi điều gì, không sợ đắc tội thêm một lần.
Chân trước vừa bước vào phòng giam, ba người Trương Chính, Triệu Đông và Lâm Khải đã bước theo sau nhìn Tần Dương, trên gương mặt đều là vẻ mặt vui sướng và sùng bái.
- Dương ca, anh thật sự lợi hại, vậy mà có thể đánh cờ với Vương lão, có Vương lão bảo hộ, trong này sợ rằng không ai dám động tới anh nữa, dù là người cảnh giới Đại Thành.
- Đúng vậy đó Dương ca, khi nãy thật sự dọa chết chúng tôi rồi, Lôi Minh nói rõ muốn đối phó anh đấy.
- Dương ca, sau này phải nhờ anh chiếu cố chúng tôi nhiều hơn rồi.
Đám người Trương Chính mồm năm miệng mười nói toàn lời khen, trong mắt đều là thần sắc hưng phấn.
Tần Dương cười nói:
- Mấy người đừng khen tôi như vậy, tôi cũng chỉ may mắn mà thôi, quỷ biết ngày nào đó Vương lão không vui, Lôi Minh đang chờ đây này.
Trương Chính cười khà khà nói:
- Cho dù như vậy thì còn có Chu Hằng mà, nếu hôm nay Chu Hằng đã đứng ra thì sau này nếu Lôi Minh có ức hiếp anh, anh có thể tìm Chu Hằng ra mặt, Chu Hằng cho dù không nghĩ cho anh thì cũng phải nghĩ tới mặt mũi của mình, tất phải ra mặt, trong này nếu mặt mũi bị đánh mắt thì không còn ai coi trọng nữa rồi...