Chương 898: Một chọi ba, bạo trừu!
Tính tình ba anh em Âu Dương trời sinh tàn bạo, ra tay tàn nhẫn, bọn họ lo lắng xuất hiện tình huống như lần trước, cho nên một khi ra tay chính là không nương tình chút nào.
Cả ba giống như ba đạo mị ảnh trực tiếp vây kín hướng Tần Dương, chuẩn bị bắt lấy Tần Dương trước tiên, không cho người khác có cơ hội giúp đỡ.
Cả ba đều là Tiểu Thành đỉnh phong hoặc gần tới Tiểu Thành đỉnh phong, đối phó Tần Dương với bọn họ mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng sự việc dường như không giống như những gì bọn họ tưởng tượng.
Ngay khi lão đại Âu Dương vọt tới trước mặt Tần Dương, vừa giơ nắm tay lên thì khay cơm trong tay Tần Dương đã trực tiếp bay ra ngoài đập tới mặt của gã.
Cơm thừa, nước canh còn trong khay bay tới mặt lão đại Âu Dương, lão đại Âu Dương hiển nhiên không ngờ Tần Dương phản ứng nhanh chóng như vậy, theo bản năng hơi nghiêng mình, mặc dù thứ này đập lên mặt cũng chẳng tạo ra ảnh hưởng lớn gì, nhưng tóm lại vẫn sẽ rất chật vật.
Gã ta tránh né khay cơm, đương nhiên chưa kịp tiến công, cũng trong giây phút này, Tần Dương bỗng nhiên biến mất trước mặt gã, nháy mắt xuất hiện chếch bên trái gã, một quyền trực tiếp đánh tới xương sườn gã.
Lão đại Âu Dương không ngờ Tần Dương phản kích nhanh chóng dữ dội như vậy, gã còn đang tránh nước canh bay tới, lại đưa chính mình tới nắm tay của Tần Dương.
Dù gã phát hiện không đúng, tận lực muốn nghiêng người phòng thủ nhưng căn bản không kịp xoay trọng tâm cơ thể.
- Ầm!
Nắm tay của Tần Dương dứt khoát nện lên xương sườn của gã, trực tiếp đánh bay thân thể gã ra ngoài, nặng nề đập lên một bàn ăn, phát ra những tiếng vang loảng xoảng lớn.
Lão nhị và lão tam Âu Dương trợn to hai mắt, ánh mắt bàng hoàng, tốc độ của Tần Dương sao lại nhanh vậy?
Thực lực đại ca mạnh nhất lại không thể ngăn nổi một quyền?
Ánh mắt hai người liếc nhìn lão đại Âu Dương bị đánh bay nằm trên bàn, lại quay mắt nhìn Tần Dương, phát hiện bóng dáng Tần Dương bỗng nhiên biến thành một đạo quang ảnh, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Đồng tử cả đột ngột co rụt lại, lông tơ trên lưng dựng thẳng cả lên.
Hắn đi đâu rồi?
Tiếng bước chân xuất hiện bên phải lão nhị Âu Dương, lão nhị Âu Dương trong nháy mắt kịp phản ứng, xoay người quét một cước về tiếng bước chân kia, xuất chiêu hung ác vô cùng, một cước này rót vào toàn lực của hắn, muốn đánh cho Tần Dương không kịp trở tay.
Một cước quét ngang không trung, nhưng cũng không đánh trúng bất cứ mục tiêu nào.
Tần Dương xuất hiện sau lưng lão nhị Âu Dương, nặng nề đánh một chưởng lên lưng của gã.
Lão nhị Âu Dương vốn đang dùng một chân đạp đất, đang ở thế quét ngang, vốn không có bất cứ lực lượng nào chống lại một chưởng hung ác này của Tần Dương.
- Ầm!
Khí kình nổ sau lưng lão nhị Âu Dương, lão nhị Âu Dương trực tiếp bị nện sau lưng như một thiết chùy hung hăng đánh tới, trực tiếp nga xuống mặt đất, như một con rùa úp mặt xuống đất.
Tần Dương tiến lên một bước, mũi chân dùng sức áng chừng ở bụng lão nhị Âu Dương đá lên, thân thể lão nhị Âu Dương lập tức bay lên trực tiếp bay tới hướng lão tam Âu Dương đang xông tới cứu người.
Lão tam Âu Dương đang chuẩn bị tiến công, lại thấy anh em của mình bay tới, vội vàng tán nội khí trên tay, ôm lấy lão nhị Âu Dương, thân người lui về sau một bước, ổn định thân thể.
Đợi lão tam Âu Dương đứng vững vàng, gã hoảng sợ phát hiện trước mắt đã không còn bóng dáng của Tần Dương, cùng lúc đó, một cỗ tiếng gió mạnh mẽ từ phía sau truyền tới.
Gã ôm lão nhị Âu Dương, căn bản không kịp xoay người, chỉ đành nỗ lực chạy trốn lên phía trước, mới thoát được nửa bước, gã đã cảm thấy một cỗ lực lượng khổng lồ đánh ngang hông của mình, sau đó gã ôm cả lão nhị Âu Dương bay ra ngoài, ầm một tiếng đập lên bàn ăn.
Đến đây, toàn bộ ba anh em nhà Âu Dương đều đã ngã trên mặt đất, mà lúc này lão đại Âu Dương đã bị công kích đầu tiên mới giãy dục đứng dậy khỏi mặt đất, chẳng qua vừa nhảy dựng lên liền thấy Tần Dương đứng trước mặt gã, nhe răng cười với gã.
Còn chưa đợi gã phân biệt được nụ cười này của Tần Dương biểu thị ý gì, Tần Dương đã đạp chân trái lên băng ghế bên cạnh, lợi dụng băng ghế nhảy cả người lên giữa không trung, đùi phải giống như trục thép quét ngang.
Lão đại Âu Dương theo bản năng dựng thẳng cánh tay chắn đầu bên kia, sau đó chân Tần Dương liền quét trên cánh tay gã, lực đạo cường đại thông qua cánh tay truyền tới đầu của gã, đầu gã liền cảm thấy như bị chùy thép vung mạnh một cái, nặng nề ngã hướng bên phải, sau đó nặng nề đụng tới mép bàn, bắn ngược trở lại, trực tiếp ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh.
Tần Dương gọn gàng tiếp đất, ánh mắt đảo qua lão nhị và lão tam Âu Dương đang choáng váng ở bên cạnh. Cả hai bị Tần Dương nhìn chằm chằm, theo bản năng rụt về khoảng cách phía sau, trong ánh mắt lộ ra dáng vẻ hoảng sợ tột độ.
Từ lúc ba người lão đại Âu Dương ra tay tới khi Tần Dương đánh ngã cả ba, cả quá trình thậm chí còn chưa tới một phút đồng hồ, ba anh em Âu Dương căn bản bị đánh theo một hướng, vốn không hề có bất cứ cơ hội phản lực, một màn này chấn kinh tất cả mọi người trong căn tin.
Mãnh liệt quá!
Ba anh em Âu Dương mỗi người đều có thực lực Tiểu Thành đỉnh phong hoặc gần Tiểu Thành đỉnh phong, vậy mà cả ba lại đánh không lại một mình Tần Dương sao?
Cả ba người bọn họ đi tìm Tần Dương báo thù, tuy nhiên lại bị Tần Dương đánh cho vô cùng ác liệt, giống như ông đây đánh con trai ngã xuống mặt đất là điều rất bình thường vậy...
Một chọi ba đấy!
Sức chiến đấu của Tần Dương này cũng quá cao rồi.
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Tần Dương vẫn đang ở thực lực Tiểu Thành cảnh, chưa tiến vào cảnh giới Đại Thành. Hắn thắng được ở tốc độ cùng với lực đạo vô cùng cường hãn, không thấy lão đại Âu Dương bị hắn đánh một quyền bên sườn trực tiếp ngã, lão nhị Âu Dương bị hắn đánh một chưởng nằm sấp trên mặt đất như rùa đấy sao?
Lưu Dương đứng bên cạnh há to miệng, to tới mức có thể bằng một quả trứng gà.
- Fuck, Lý Dương, anh lợi hại quá đấy, một người mà có thể đánh cho ba người phải nằm! Bưu hãn!
Trong lòng Tần Dương cũng rất vui mừng, hắn vốn cho rằng bản thân đối chiến ba anh em Tần Dương có lẽ sẽ phải cố hết sức, nhưng không ngờ thắng lợi lại đơn giản như vậy.
Không thể bỏ qua công lao của Huyễn Ảnh Bộ, nhưng ngoài ra sức bật của hắn cũng đã đã được tăng lên, nếu không không thể trực tiếp bạo quyền khiến bọn họ mất sức chiến đấu như vậy.
Trong lòng Tần Dương thầm nhủ, hiện giờ hắn đã ở khiếu huyệt hai mươi hai, đã hoàn toàn có thể đánh bại một đối thủ cảnh giới Tiểu Thành, nhưng vẫn chưa thể đánh bại cao thủ cảnh giới Đại Thành, nếu hắn còn ở trạng thái như vậy tiến vào khiếu huyệt hai mươi tư đỉnh phong, như vậy cơ bản khi phá huyệt tấn thăng cảnh giới Đại Thành có phải có thể sẽ lợi hại hơn so với những cảnh giới Đại Thành khác không, có thể lợi hại hơn bao nhiêu đây?
Hỗn loạn đã thu hút sự chú ý của giám ngục, giám ngục không nhanh không chậm đi tới.
Tần Dương mở bàn tay:
- Mọi người có thể làm chứng, chúng tôi đang ăn cơm yên lành, ba người bọn họ liền xông tới muốn đánh tôi, tôi chỉ tự vệ, tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày...
Lưu Dương lập tức kêu lên:
- Đúng vậy, Lý Dương chỉ tự vệ, chuyện không liên quan tới anh ta.
Giám ngục liếc nhìn Tần Dương, thu lại ánh mắt, tiện tay chọn mấy tù nhân:
- Mấy người dẫn ba người bọn họ đi theo tôi...